Chương 17: Hàng Xóm 2

“Nhà người khác cùng lắm là chiếm đường công cộng, bình thường đều là ở phía sau nhà người khác.” Lý Hà nói, đưa tay ngăn anh ta phản bác, giơ tay chặn lại vị trí mà anh ta muốn xây.

“Nền dưới cửa sổ nhà anh cũng là nền trước cửa sổ phía đông của nhà chính chúng tôi. Anh xây căn phòng ở đây, vậy ánh sáng của phòng phía đông và nhĩ phòng nhà tôi sẽ bị che khuất hoàn toàn. Hơn nữa, đường đến nhĩ phòng cũng bị anh chặn chỉ còn lại một khe hẹp nhỏ, nhĩ phòng hoàn toàn không có ánh sáng, thành căn phòng tối. Anh nói xem chuyện này sao có thể không liên quan đến tôi? Anh nhìn xem, nền dưới cửa sổ nhà ai mà cho phép người khác xây phòng?”

“Này, ban đầu mẹ chồng cô la lối khóc lóc giãy nãy không cho xây, bây giờ cô lại ngăn cản. Đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa, chỉ lo cho mình, mặc kệ người khác. Nhà cô phòng rộng, người ít, đủ ở, vậy là mặc kệ mấy người chúng tôi phải không? Ông đây mặc kệ các người, ông đây sắp kết hôn, ông đây chính là muốn xây phòng.”

“Xây phòng thì anh tìm chỗ khác mà xây, lối đi nhà tôi, trước cửa sổ nhà tôi, anh không được xây.”

“Tôi, ông đây cứ muốn xây, tôi xem cô có thể làm gì tôi?”

Thời này, tư nhân xây sửa đại tạp viện lung tung trở thành phong trào, bộ quản lý bất động sản không có quy định chính xác là như vậy không được, cho nên căn bản không quản gắt. Có tìm tới cũng chỉ là khuyên bảo vài câu, có đôi khi còn không tới, đợi người vừa đi thì cứ vậy mà xây. Lý Hà biết điểm này, vốn cũng không muốn gọi người bên quản lý bất động sản.

“Tôi cứ đứng ở đây, anh có bản lĩnh chất xi măng, gạch cát lên người tôi sao?”

Đối mặt với người vạm vỡ, người phụ nữ này lại không sợ chút nào. Lưu Bưu bị cô làm cho hết cách, gạch bị cô chặn cũng không chuyển vào được. Thấy hai người như sắp đánh nhau, mẹ Lưu Bưu đi ra kéo ra.

“Con dâu nhà họ Thẩm này, cháu xem, cháu không thể như vậy. Cháu không thể bản thân có chỗ ở, liền mặc kệ chúng tôi không có chỗ kết hôn, đúng không?”

“Các người có phòng kết hôn hay không không phải trách nhiệm của tôi, các người tìm lãnh đạo đi. Tôi đã vào nhà họ Thẩm, nhà cửa như thế nào tôi phải duy trì như nấy, các người muốn chiếm đồ của tôi, tôi cũng không thể mặc cho các người bắt nạt.”

“Cô con dâu này, cô muốn chơi chiêu tàn nhẫn với chúng tôi phải không?”

“Tôi chơi chiêu tàn nhẫn?” Lý Hà chỉ chỉ căn nhà và hai đứa con phía sau, cười khổ mở miệng với đám người xem náo nhiệt: “Già, ốm yếu, bệnh, tàn tật, mang thai, nhà chúng tôi chiếm ba cái. Một nhà già trẻ trẻ ốm yếu, nhà họ Lưu mấy người muốn xây nhà chặn đường nhà tôi, chắn cửa sổ nhà tôi, tôi chỉ đi ra ngăn cản liền thành tôi chơi chiêu? Vậy nhà họ Lưu mấy người là hành vi gì, bắt nạt mẹ goá con côi nhà chúng tôi?”

Cô nói mà ấm ức, khóe miệng run run, mặt đầy khổ sở. Hai con chạy tới đứng bên cạnh mẹ, từng tiếng khóc thút thít đáng thương. Được, lúc này diễn mẹ goá con côi vô cùng nhuần nhuyễn. Chiều gió của quần chúng bắt đầu thương hại bọn họ, không hề ủng hộ nhà họ Lưu.

“Viện này không giống chỗ khác, chỗ chúng ta vốn là viện phụ, phòng ốc xây chật hẹp, không lớn bằng bên chính viện. Các người xây như vậy hoàn toàn chắn người ta, cũng thật sự không thích hợp.”



Hàng xóm tây phòng mở miệng “Tôi biết là viện quá nhỏ, rễ cũng không muốn mọc ở đây, nếu không nền nhà dưới cửa sổ nhà tôi cũng xây như vậy, vậy nhà chính cùng cửa sổ và cửa đều bị bịt kín.”

“Viện quá nhỏ, không so được với viện lớn, không thể học người ta.”

Tuy hướng gió của đám đông hướng về phía Lý Hà, nhưng Lưu Bưu đã mua ngói rồi, sự việc sao có thể chịu để yên như thế. Anh ta xua tay, căn bản không nghe khuyên bảo, vẫn muốn chuyển gạch vào sân như cũ.

Lý Hà dùng sức chắn trước xe ba gác, nói cái gì cũng không cho anh ta vào. Hai người không nói lời nào âm thầm đọ sức, Lưu Bưu nhấc tay dời mấy viên gạch vào trong, mở miệng gọi người nhà.

“Ngây ra cái gì, cô ta không cho đẩy xe vào, vậy chúng ta chuyển bằng người.”

Người nhà họ Lưu nói rồi ra tay, Lý Hà nhắm đúng thời cơ né sang một bên, Lưu Bưu lập tức không khống chế sức kịp nên vọt thẳng vào. Người nhà họ Lưu đang chuyển gạch ở bên cạnh có người bị bánh xe đè, có người bị cạnh xe kéo đi, mà Lưu Bưu thì vì quán tính nên ngã lên xe, bị gạch cắt nên miệng đầy mùi rỉ sắt, há mồm phun một cái răng và máu ra ngoài.

“A,” người đàn ông nóng nảy, nhìn Lý Hà giơ tay lên muốn đánh. Lý Hà sớm đoán được tình hình này, vừa rồi còn đưa mắt ra hiệu bảo hai con về nhà, lúc này cô cũng quay người về nhà, đóng cửa gài chốt cửa.

“Cút ra đây cho ông, ông đây không tha cho cô.”

“Tự anh bị ngã, liên quan gì đến tôi?”

Giọng Lý Hà mang theo nghẹn ngào, một câu chất vấn mà cô nói rất đáng thương, vô tội và ấm ức. Họa Họa ở bên cạnh ngây người, cô bé cho rằng mẹ sắp xách dao đánh nhau với người ta, kết quả lại yếu thế lần nữa.

“Các người đừng bắt nạt người khác. Ỷ nhà họ Lưu các người đông nên bắt nạt mẹ góa con côi chúng tôi, các ngươi làm như vậy không sợ trời đánh à?”

Đóng cửa là hành vi trốn tránh, mẹ góa con côi trốn bên trong, bên ngoài là một người vạm vỡ hung thần ác sát. Tuy trán Lưu Bưu trầy da, khóe miệng chảy máu, nhưng mọi người đều cảm thấy anh ta bắt nạt người khác. Thấy không có cách, anh ta tức giận quay lại đi chuyển gạch lần nữa.

Không tin, hôm nay ông đây phải xây phòng, cô muốn trốn cứ việc trốn.