Chương 1

"Lý Hà, em đừng ở đây quấy rối hôn nhân tự do, có thể kết hôn cũng có thể ly hôn, sao em lại khóc lóc om sòm lăn lộn vô lý như thế."

"Chị ta chỉ là một kẻ chua ngoa đanh đá, anh nói lý lẽ với chị ta làm cái gì?" Em gái nhỏ nhất nhà họ Phương tức đến nổ phổi, ồn ào nói với anh trai: "Kéo chị ta ném đi. Chúng ta nhiều người như vậy, để mặc chị ta ầm ĩ thế sao?"

Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không quá thích hợp. Từng người từng người dời ánh mắt về phía anh cả, anh cả Phương Trung Thành làm người trong cuộc liếc nhìn một cái.

Người trên đất một khóc hai nháo ba thắt cổ chính là vợ anh ta, cô như thế khiến anh ta rất đau đầu, cảm thấy mất mặt. Anh ta thi đậu đại học đã muốn ly hôn, cho tới bây giờ tốt nghiệp được chia công việc, chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài nữa.

"Chát."

Mắt thấy ai cũng không cướp được dây thừng trong tay người phụ nữ, cô vừa khóc vừa gào muốn quấn dây thừng lên xà nhà. Anh ta giơ tay tát cô một cú thật mạnh, người phụ nữ bị đánh té lăn trên đất.

"Đừng quậy. Ồn ào cái gì mà ồn ào, nhiều người ly hôn như vậy chưa từng thấy ai khóc rống điên khùng như cô. Tự cô nói xem, một kẻ chua ngoa đanh đá như cô người đàn ông nào muốn lấy? Còn nói vì con, đứa nhỏ cũng không muốn có người mẹ như cô…"

"Cha, mẹ không động đậy nữa rồi."

Người phụ nữ bị anh ta tát một cái ngã xuống đất, chỉ là một bạt tai thôi anh ta cũng không để ý. Bản thân phát tiết bất mãn trong lòng, không chú ý cô hoàn toàn nhắm hai mắt không hề động đậy chút nào. Hai đứa nhỏ ở bên cạnh gọi cô, cô đều không có phản ứng.

Nghe thấy con gái nói chuyện, anh ta rốt cục ngừng miệng lại. Nhìn cô quả thực không nhúc nhích, anh ta thoáng chốc hoảng hồn, không thể nào, chỉ tát một cái mà có thể đánh chết người sao?

Anh ta ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Thằng hai phản ứng lại tiến lên ngồi xổm xuống, duỗi tay dò xét thấy người phụ nữ vẫn còn thở. Vỗ l*иg ngực ngẩng đầu nói với người nhà không có chuyện gì hết.

"Hô hấp nhịp tim đều có, có thể là nhất thời giận nên bất tỉnh."



"Vậy làm sao bây giờ?"

"Em đi múc một gáo nước lạnh bảo đảm giội một cái là tỉnh ngay."

Cô em gái nhỏ nhất chạy đi múc một gáo nước lạnh, giội về phía mặt người phụ nữ trên đất. Cô và anh cả nhà họ Phương kết hôn rất nhiều năm, người nhà này kỳ thực không hề xem cô là một thành viên trong gia đình.

Anh cả Phương muốn ly hôn với cô, cả nhà đều ủng hộ. Mấy chị em cùng tiến lên khuyên nhủ một trận, cha mẹ vì sợ mang cái danh người phụ nữ bị chồng bỏ mà tống ra ngoài.

Lý Hà đột nhiên hít một hơi, cả người run lên mở mắt ra. Hình ảnh trước mắt khiến cô ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào. Ban đêm thanh vắng cô một mình mở TV ngây ngẩn cả người, mất ngủ đã lâu tưởng rằng sẽ là một đêm không ngủ, nhưng bây giờ là tình huống gì?

"Xem đi, không phải tỉnh rồi à?" Em gái ở gần nhìn rõ nhất, nói chuyện cực kỳ cay nghiệt.

"Em đã nói hạng phụ nữ này mạng lớn lắm, dằn vặt chúng ta đến chết chị ta cũng không chết được. Anh cả anh đừng sợ chị ta, kéo chị ta đi cục dân chính, hôn nhân thật sự phải đi làm thủ tục ly hôn, nếu không chị ta cứ dây dưa không rõ."

Anh cả thở dài, nhìn hai mẹ con trên đất, ánh mắt lạnh lùng. Lý Hà mới vừa tỉnh xoay đầu nhìn ngó chung quanh, lúc nhìn thấy con gái chỉ có bảy tuổi của cô thì kéo đứa nhỏ đến trước mặt.

Đã rất lâu không gặp con gái, mỗi lần gặp mặt không phải tranh chấp chính là không có gì để nói. Đứa nhỏ tốt nghiệp trung học đi ra ngoài làm công, con gái lớn như thế năm nào cũng kéo dài không kết hôn. Cô nói tới rách da cũng vô dụng, đứa nhỏ không nói lời nào còn dùng ánh mắt thương hại nhìn cô. Thật giống đang nói đời này mẹ sống có tốt không? Chính mẹ sống cũng không tốt, làm gì nhất định phải ép con kết hôn?

Cô mở một cửa hàng ở thị trấn, ban ngày người còn nhiều chút, sau khi đóng cửa một mình vắng vẻ. Con gái không muốn cãi nhau với cô, ở một nơi rất xa. Sau khi con trai vào thành phố học đại học cũng rất ít khi trở về. Sau đó cô biết cậu nhận lại Phương Trung Thành, hai mẹ con cũng cãi vã tới đỏ mặt tía tai.

"Mẹ."

Con trai nhỏ ngồi ở bên cạnh, nhìn mẹ con các cô ôm nhau cũng đi tới. Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu nhóc có vẻ e ngại, mấy ngày nay cô vô cùng cực đoan, động một chút là nổi khùng, vừa nãy vừa khóc la muốn thắt cổ, hai đứa nhỏ đều hơi sợ hãi.