Chương 45: Anh ta không quan tâm cô nữa sao?

Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc, Hàn Thiên Sư và Lam Oánh đang cãi nhau kịch liệt.

"Lam Oánh, dám giở trò ngay dưới mí mắt tôi, cô chán sống rồi à?" Vẻ mặt Hàn Thiên Sư bình tĩnh, nhìn chằm chằm Lam Oánh.

Lam Oánh cười nhạo, tỏ vẻ không quan tâm, sở dĩ cô ta gửi ảnh của Tĩnh Sam và Lục Minh Trác vào hòm thư đăng ký của công ty là để Hàn Thiên Sư tìm ra người đứng phía sau là cô ta, sau đó... chủ động đi gặp cô ta.

Chắc chắn, cô ta mới chỉ gửi ảnh có nửa tiếng đã nhận được điện thoại của Hàn Thiên Sư yêu cầu gặp cô ta. Tốc độ nhanh thật đấy!

Ánh mắt Lam Oánh tham lam nhìn khuôn mặt đẹp trai đang tức giận của Hàn Thiên Sư, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười mỉa mai.

Chỉ nghe cô ta cười nói: "Em muốn giở trò thì sao lại để cho anh tìm ra được? Sự thật là em chỉ đang nhắc nhở anh đừng để bị người phụ nữ tâm cơ Tĩnh Sam kia lừa! Anh phải biết, nếu không phải là vì cô ta không có chừng mực thì em cũng không thể chụp những tấm ảnh đó!"

Ngừng một chút, Lam Oánh nghiêng người đến trước mặt Hàn Thiên Sư: "Đúng rồi! Anh vẫn chưa biết nhỉ? Lục Minh Trác vì đổi lấy một nụ cười của Tĩnh Sam mà làm ầm lên ở bộ phận thiết kế, dạy dỗ em với cấp dưới của em một trận, đến cả nhà họ Lục phía sau anh ta cũng lôi ra."

Ánh mắt Hàn Thiên Sư nheo lại, sắc mặt càng thêm âm u, anh biết Lam Oánh không thể nói dối chuyện này, đúng sai thế nào anh có thể nhanh chóng tra ra, cô ta không cần phải nói dối.

Đang ngẩn người, chợt nghe Lam Oánh thấp giọng nói: "Tại sao Tĩnh Sam lại tìm đủ cách để gả vào nhà họ Hàn, em nghĩ anh hiểu rất rõ. Cô ta chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô ta, trở thành bà chủ của nhà họ Hàn. Bây giờ, mục đích của cô ta đã đạt được. Vừa quay anh như dế, vừa ân ái với Lục Minh Trác mà chẳng ai nghi ngờ. Nói cho cùng, không thể trách cô ta quá xảo quyệt, chỉ tại Lục Minh Trác quá ngu xuẩn. Còn anh, anh cũng chẳng thông minh hơn Lục Minh Trác bao nhiêu."

Lam Oánh luôn biết loại lời gì có thể đả kích Hàn Thiên Sư nhất, cái gì gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Để có thể đi vào lòng Hàn Thiên Sư, Lam Oánh đã lén làm rất nhiều bài tập.

Bê bối của nhà họ Hàn, chuyện giữa ba Hàn và mẹ Hàn, và chuyện giữa ba Hàn và mẹ Tĩnh Sam, cái gì cô ta cũng biết một chút, cho nên cô ta mới nói ra những lời này.

Thấy Hàn Thiên Sư sững sờ, Lam Oánh cũng không nói thêm gì nữa, xoay người giẫm lên giày cao gót rời khỏi, cô ta biết có một số việc không cần nhiều lời, đạt được mục đích là được.

Sau khi Lam Oánh rời khỏi, Hàn Thiên Sư ngồi phịch xuống ghế. Những gì Lam Oánh nói cứ văng vẳng bên tai anh...

"Cô ta chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô ta, trở thành bà chủ của nhà họ Hàn. Bây giờ, mục đích của cô ta đã đạt được. Vừa quay anh như dế, vừa ân ái với Lục Minh Trác mà chẳng ai nghi ngờ."

Những lời giống như vậy, mẹ Hàn... cũng đã từng nói.Tĩnh Sam, cô ấy thực sự có suy nghĩ như vậy sao?

Ánh mắt Hàn Thiên Sư chậm rãi dừng lại trên màn hình máy tính, trong ảnh, Lục Minh Trác và Tĩnh Sam đang hôn nhau.

"Tĩnh Sam!" Hàn Thiên Sư tức giận thấp mắng một câu, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại di động của đối phương.

Bên kia, Tĩnh Sam đi thang máy từ trên sân thượng xuống, tâm trạng rất ấm ức, cô không đoán ra ai là kẻ ác ý đã chụp những bức ảnh kia của cô và Lục Minh Trác, chụp thành cái góc mập mờ như vậy rồi phát tán.

Người đó là ai chứ?

Đang nghi ngờ, tiếng chuông di động vang lên.

Tĩnh Sam lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là cuộc gọi của Hàn Thiên Sư, tim cô đập thình thịch.

Chắc hẳn mọi người trong công ty đều biết những bức ảnh mập mờ giữa cô và Lục Minh Trác, chắc chắn Hàn Thiên Sư cũng đã biết.

Nghĩ vậy, Tĩnh Sam vội vàng nhấn nút nghe, mở miệng giải thích trước: "Hàn Thiên Sư, em và Lục Minh Trác..."

"Đến văn phòng tôi!" Trong điện thoại di động, Hàn Thiên Sư lạnh lùng ngắt lời cô, không vui ra lệnh.

Tĩnh Sam "ồ" một tiếng, bên kia đã cúp máy.

Bên ngoài văn phòng giám đốc, Tĩnh Sam thấp thỏm gõ cửa, trong đầu cô nghĩ nhất định phải giải thích rõ ràng về chuyện ảnh chụp với Hàn Thiên Sư, không thể để đối phương hiểu lầm cô.

Dù sao thì, tối hôm qua cô và Hàn Thiên Sư mới có một chút tiến triển, cô không thể để cho mối quan hệ vất vả lắm mới tiến thêm một bước lại phải lùi lại mấy bước.

"Vào đi." Trong văn phòng truyền ra giọng nói lạnh lùng.

Tĩnh Sam mở cửa đi vào, nhìn thấy Hàn Thiên Sư đang đứng ở cửa sổ quay lưng về phía cô hút thuốc, cô trở tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi tới.

Sau một lúc im lặng, Tĩnh Sam nhỏ giọng nói: "Hàn Thiên Sư, em và Lục Minh Trác không có gì cả. Những bức ảnh đó không phải là thật..."

Hàn Thiên Sư quay đầu lại, cười lạnh cắt ngang lời Tĩnh Sam: "Tôi còn chưa nói tôi tìm em có chuyện gì, em đã chủ động nhắc đến chuyện ảnh với Lục Minh Trác. Tôi có thể hiểu đây là em có tật giật mình không? Hay là, lạy ông tôi ở bụi này? "

Thấy Hàn Thiên Sư thực sự tức giận, Tĩnh Sam lo lắng lắc đầu giải thích: "Không phải! em sợ anh sẽ hiểu lầm..."

"Tại sao tôi phải hiểu lầm?" Hàn Thiên Sư tiến lên một bước, một tay nâng cằm Tĩnh Sam lên: "Chẳng lẽ em đã làm chuyện gì khiến tôi hiểu lầm?"

"Đương nhiên là không rồi!" Tĩnh Sam lập tức bác bỏ.

Hàn Thiên Sư cười lạnh: "Cho dù có, vậy thì sao?"

"..." Tĩnh Sam ngây người, ngập ngừng hỏi: "Hàn Thiên Sư, lời anh nói là có ý gì?"

Hàn Thiên Sư vẫn cười như vậy, cười đến lạnh lẽo: "Không hiểu à? Đặt tay lên ngực, hỏi xem em có xứng không?"

Tĩnh Sam cắn chặt môi không nói nên lời, Hàn Thiên Sư... ý anh là cô không đáng để anh ta phải hiểu lầm? Bởi vì, anh ta không quan tâm đến cô sao?

"Anh..." Tĩnh Sam khó khăn mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.

Hàn Thiên Sư hít một hơi thuốc lá, sau đó ném chuẩn đầu lọc thuốc vào thùng rác trong góc.

Sau đó, anh phun khói thuốc về phía Tĩnh Sam, làm cho Tĩnh Sam không hề phòng bị mà ho sặc sụa.

"Em có yêu tôi không?" Hàn Thiên Sư bất ngờ hỏi.

Tĩnh Sam giật mình, lông mày cau lại, đây là vấn đề gì? Cô cho rằng tối hôm qua cô đã xảy ra quan hệ với Hàn Thiên Sư, anh cũng đã hiểu rõ tình cảm của cô dành cho anh...

Lại không biết, biểu hiện do dự của Tĩnh Sam lại có ý nghĩa khác đối với Hàn Thiên Sư, người phụ nữ này không yêu anh, cho nên... do dự trước vấn đề của anh.

"Trả lời tôi!" Hàn Thiên Sư xụ mặt thúc giục.

Tĩnh Sam mím môi, gật đầu, thấp giọng nói ra một chữ: "Yêu!"

Một chữ này, đối với một cô gái rối rắm và nhút nhát như cô, đã phải điều động hết dũng khí mới nói ra được.

Hàn Thiên Sư nghe Tĩnh Sam do dự rồi mới trả lời, chỉ cảm thấy cô nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng càng tin vào lời của mẹ Hàn và Lam Oánh.

Tĩnh Sam lấy anh chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô, trở thành bà chủ của nhà họ Hàn, không hơn!

Hít sâu một hơi, Hàn Thiên Sư dùng giọng điệu lạnh lùng mà ác liệt nói: "Yêu tôi, vậy chứng minh cho tôi xem!"

Tĩnh Sam mờ mịt: "Chứng minh?"

Cái này chứng minh thế nào?

Lúc đang nghi ngờ, cô nghe thấy giọng nói tàn nhẫn của Hàn Thiên Sư: "Cởi hết quần áo ra, lấy lòng tôi!"

Hô hấp của Tĩnh Sam ngừng lại, sửng sốt nhìn về phía Hàn Thiên Sư.

"Anh... anh nói gì cơ?" Cô nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Trên thực tế, sau khi nghe Hàn Thiên Sư thốt ra lời đầy tính sỉ nhục đó, trong đầu Tĩnh Sam như có thứ gì nổ "oành" một tiếng, thế nên lúc này tai cô cứ ong ong không ngừng.

Hàn Thiên Sư lạnh lùng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tĩnh Sam, đôi môi mỏng nở một nụ cười tuyệt tình: "Sao? Không hiểu à? Muốn tôi lặp lại cho cô nghe lại lần nữa không?"

Anh ngừng một chút, ngón tay ngả ngớn lướt từ cằm của Tĩnh Sam đến cổ áo cô.