Chương 3: Nhất định là hiểu lầm

Tĩnh Sam lắc đầu, không biết vì sao Hàn Thiên Sư lại nói ra những lời này.

“Anh... Lời này của anh là có ý gì?” Cô nghi ngờ lên tiếng hỏi thăm.

Hàn Thiên Sư cười, cười rất lạnh: “A! Nghe không rõ sao? Tôi không thích cô, không muốn cưới cô, càng không muốn động vào cô. Thế nhưng cô lại phối hợp với ba tôi, ép buộc tôi không thể không cưới cô.”

“...” Tĩnh Sam mím môi, rốt cuộc anh vẫn gạt bỏ cô. Chẳng lẽ không thể...

“Cho chúng ta một cơ hội, thử sống chung với nhau xem được chứ?” Tĩnh Sam khẽ hỏi.

Đối với điều này Hàn Thiên Sư chỉ lạnh nhạt hỏi: “Cô cho rằng tôi sẽ bồi dưỡng tình cảm với đứa con gái của kẻ thứ ba đã phá hoại gia đình tôi sao?”

“Anh đang nói cái gì?” Tĩnh Sam kích động mặt đỏ lên.

Nói không tức giận là nói dối. Mẹ cô là một người phụ nữ hiền lành thùy mị, cả đời nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Thế nhưng Hàn Thiên Sư lại chửi bới mẹ cô như thế này...

Hàn Thiên Sư thấy Tĩnh Sam phản ứng dữ dội, cười càng lạnh lẽo gay gắt hơn: “Vẫn còn giả vờ? Cô đừng nói với tôi là cô không biết mẹ cô phá hủy gia đình của tôi, quyến rũ ba tôi, hại mẹ tôi cả ngày tổn thương tinh thần. Làm một kẻ thứ ba, mẹ cô rất thành công đấy.”

Nghe vậy Tĩnh Sam không quan tâm đến giờ phút này thân thể của mình trần trụi, đột nhiên ngồi dậy.

Cô lắc đầu, giọng nói hơi run rẩy: “Anh... anh không thể xúc phạm mẹ tôi như thế. Bà ấy không phải loại người như anh nói.”

“A! Cô khẳng định không phải sao?” Hàn Thiên Sư cười khẩy hỏi lại: “Nếu như mẹ cô không phải kẻ thứ ba, không thông đồng với ba tôi thì cô nói xem tiền bạc mà mẹ con cô tiêu bao nhiêu năm nay lấy từ đâu ra? Ngày lễ ngày tết sao ba tôi lại muốn bỏ vợ con đi làm bạn với mẹ con các cô?”

“...” Tĩnh Sam hé môi, yên lặng.

Nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, ba của Hàn Thiên Sư, người đàn ông mà cô gọi là “chú” đúng là thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của cô và mẹ cô.

Ấn tượng khắc sâu nhất chính là mỗi lần ông ấy xuất hiện đều sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi tốt cho cô, mang rất nhiều quần áo đẹp cho mẹ. Còn ngày lễ ngày tết đúng là cũng làm bạn bên cạnh cô và mẹ cô nhiều hơn.Có thể nói trong mắt Tĩnh Sam ba Hàn giống như một người cha, lấp đầy cho cô sự thiếu thốn tình thương của người cha. Không phải cô chưa từng hỏi tại sao ba Hàn lại đối xử với cô tốt như vậy, lúc ấy ba Hàn trả lời thế nào?

Ông nói: “Sam, chú là anh trai mẹ cháu. Anh trai đối xử tốt với em gái còn cần lý do sao?”

Lúc ấy Tĩnh Sam rất mù mờ, anh trai của mẹ không nên gọi là “cậu” sao? Tuy nhiên ba Hàn lại nhất quyết bắt cô phải gọi là chú.

Qua nhiều năm như vậy, nhờ có sự chăm sóc của ba Hàn mẹ con cô sống rất nhàn hạ. Từ góc nhìn của một người xem, cô nhận thấy được cách ở chung hời hợt giữa ba Hàn và mẹ cô có thể khẳng định giữa mẹ cô và ba Hàn là trong sạch...

Trong lòng đang thầm nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói thâm độc của Hàn Thiên Sư: “Nói đến thì kẻ thứ ba chính là kẻ thứ ba, cho dù như thế nào cũng không thể thành công thượng vị. Làm chuyện thất đức phá hoại gia đình người khác...”

“Không có! Mẹ tôi không phải kẻ thứ ba, bà và chú Hàn là trong sạch.” Không đợi Hàn Thiên Sư nói xong nửa câu còn lại Tĩnh Sam đã hét lên.

Đôi mắt cô đỏ bừng, hàm răng cắn chặt môi dưới, hằm hằm nhìn Hàn Thiên Sư.

Hàn Thiên Sư đưa tay chỉ vào mũi Tĩnh Sam, giọng điệu dứt khoát: “Tĩnh Sam, chuyện mẹ cô và ba tôi không cho phép cô chối cãi. Nếu cô cho rằng mẹ cô không thể làm nữ chủ nhân nhà họ Hàn thì để cô tới làm thì tôi có thể nói rõ ràng với cô, nằm mơ giữa ban ngày.”

Tĩnh Sam cắn chặt môi dưới, sợ mình khóc thành tiếng.

Cô nghe thấy giọng nói lên án của Hàn Thiên Sư: “Cô cho rằng bảo ba tôi dùng công ty tạo áp lực ép tôi cưới cô thì cô có thể dương dương đắc ý ngồi lên vị trí nữ chủ nhân nhà họ Hàn sao? Ha! Tôi chúc mừng cô, từ hôm nay trở đi làm một mợ Hàn hữu danh vô thực.”

Buổi tối đó Hàn Thiên Sư dùng ngôn ngữ xúc phạm mẹ Tĩnh Sam và cả Tĩnh Sam.

Sau đó anh mặc lại quần áo và dứt khoát rời khỏi phòng tân hôn.

Đêm tân hôn vốn nên vui vẻ lãng mạn, ấm áp yêu thương nhưng Tĩnh Sam chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô tận, như là rơi vào hầm băng.

Sau khi Hàn Thiên Sư rời đi, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, trong đầu quanh quẩn đuổi không đi là những lời nói mỉa mai của Hàn Thiên Sư.

“Là hiểu lầm. Nhất định là hiểu lầm. Sẽ không phải như vậy.” Tĩnh Sam ôm chăn mền, cả người cuộn mình thành một cục, dù như thế nào cũng không chịu tin tưởng sự thực như vậy.

Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau Tĩnh Sam thức dậy với đôi mắt gấu trúc. Cô nhìn những chiếc cốc và bàn chải đánh răng của hai vợ chồng trên bồn rửa mặt, mất hồn hồi lâu.

Lúc mặc quần áo điện thoại di động của Tĩnh Sam vang lên.

Cô cầm lên, nhìn thấy phía trên hiển thị người gọi tới là “Nam thần”. Đây là cô lưu tên Hàn Thiên Sư. Trong lòng cô, người đàn ông năm ấy cứu cô trong cơn nguy khốn chính là nam thần trong lòng cô.

“Này!” Cô cẩn thận bấm nút nhận để trả lời.

Đầu bên kia điện thoại di động chỉ truyền đến một câu nói lạnh như băng: “Cho cô trong vòng năm phút đi xuống lầu!”

Sau đó liền cúp máy, để lại một âm thanh “tút tút” liên hồi...

Tĩnh Sam nhíu mày, không rõ cuộc điện thoại này của Hàn Thiên Sư có ý gì. Chẳng lẽ đêm qua anh vẫn luôn ở dưới lầu sao?

Trước khi mọi sự thật được làm sáng tỏ, Tĩnh Sam quyết định đè nén mọi nghi ngờ và thắc mắc trong lòng xuống.

Cô nhanh chóng mặc quần áo, và tùy ý buộc mái tóc dài của mình lên thành đuôi ngựa phía sau đầu.

Khi bước ra khỏi hành lang, Tĩnh Sam nhìn thấy từ xa chiếc xe Land Rover Range Rover phong cách của Hàn Thiên Sư dừng ở cư xá.

Cô bước nhanh đến và nói một cách ngượng ngùng: “Có việc gì thế?”

Hàn Thiên Sư lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt mộc của Tĩnh Sam, mặt không thay đổi ném ra hai chữ: “Lên xe!”

“...” Tĩnh Sam mím môi, có chút bồn chồn.

Trước đây chú Hàn nói cho cô và Hàn Thiên Sư ba ngày nghỉ kết hôn, không cần đến công ty đi làm. Như vậy hiện tại Hàn Thiên Sư muốn dẫn cô đi đâu?

Hàn Thiên Sư thấy Tĩnh Sam đứng nghiêm tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ không vui: “Muốn để các bậc cha chú chờ cô bao lâu?”

Tĩnh Sam khẽ giật mình, lập tức hiểu rõ, Hàn Thiên Sư muốn đưa cô về nhà tổ họ Hàn. Ngẫm lại cũng đúng, đám cưới vui mừng lẽ ra nên trở về bái kiến ba mẹ chồng. Nghe nói gia đình giàu có còn phải kính trà nữa.

Ý thức được điểm này, Tĩnh Sam lập tức vòng qua xe, đưa tay kéo cửa ghế phụ lái.

“Ngồi đằng sau!” Hàn Thiên Sư lạnh như băng ném ra ba chữ.

Tĩnh Sam tay rút về, lúng túng kéo cửa ghế sau ra.

Trên đường đi hai người đều im lặng.

Mãi cho đến khi xe chạy vào nhà tổ họ Hàn mới nghe thấy Hàn Thiên Sư lạnh lùng dặn dò: “Lát nữa đi vào cái gì nên nói cái gì không nên nói tự mình cân nhắc.”

Tĩnh Sam cắn môi dưới, gật đầu, trông có vẻ như một cô vợ nhỏ bị ức hϊếp.

Hàn Thiên Sư chỉ nhìn một cái liền nhìn đi chỗ khác. Có người muốn giả vờ làm Lâm Đại Ngọc, nhưng anh không phải Giả Bảo Ngọc thương hương tiếc ngọc.

Sau khi xe dừng lại, nhân viên bảo vệ của nhà họ Hàn nhanh chân tới mở cửa xe cho Hàn Thiên Sư và Tĩnh Sam.

Tĩnh Sam vừa xuống xe liền thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện bàn tay thon dài.

Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Hàn Thiên Sư mặt không thay đổi nhìn cô chằm chằm. Cô có ngu đi nữa cũng biết Hàn Thiên Sư muốn giả vờ ân ái với cô trước mặt người nhà họ Hàn, nhất là ba Hàn.

Bởi vì cổ phần của Công ty Hàn Thị ba Hàn vẫn chưa giao cho Hàn Thiên Sư.

Trong lòng Tĩnh Sam khẽ than một tiếng, đưa tay cho Hàn Thiên Sư. Cho dù là diễn trò cô cũng sẵn lòng phối hợp với anh.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, họ từng bước đi về phía trước. Có một khoảnh khắc trong đầu Tĩnh Sam hiện lên một câu “Nắm chặt tay nhau, cùng nhau già đi”.