Chương 13

Vệ Dĩ Hàm nhìn Thương Thời Thiên một cách đầy ẩn ý, đi sang một bên nghe điện thoại.

Thương Thời Thiên suy nghĩ một chút, quyết định chuồn êm.

Nhiệm vụ ma quỷ cứ để ma quỷ tự làm đi!

Vệ Dĩ Hàm liếc thấy Thương Thời Thiên lén lút bỏ chạy.

Cô không đuổi theo, chỉ ra hiệu cho người ở đằng xa, rồi quay lại xe.

Vì mục tiêu của Thương Thời Thiên giả là cô, nên cô không lo đối phương sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình.

Nhưng cô không thích việc mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, nên để vệ sĩ bí mật đi theo, xem Thương Thời Thiên giả sẽ tiếp xúc với ai.

Tài xế mới hỏi cô: "Vệ tổng, cô có muốn về Thiên Hào Cảnh Viên không?"

Kế hoạch buổi trưa đã bị phá vỡ, Vệ Dĩ Hàm tháo kính xuống xoa xoa mi tâm, nói: "Về công ty."

Vệ Dĩ Hàm xuất hiện ở tòa nhà tập đoàn trước giờ làm việc, khiến đám nhân viên đang vừa uống cà phê vừa tán gẫu ở sảnh lớn chen chúc nhau vào thang máy nhân viên, cố gắng về chỗ ngồi trước.

Chờ bóng dáng Vệ Dĩ Hàm biến mất trong thang máy chuyên dụng, các nhân viên lại xì xào bàn tán: "Hôm nay không phải là sinh nhật của Vệ tổng sao? Nhà họ Vệ còn đặc biệt tổ chức tiệc trà chiều cho cô ấy, sao cô ấy lại về công ty?"

"Đám người nhà họ Vệ lấy cớ chúc mừng sinh nhật để kiếm lợi ích thôi, Vệ tổng làm sao có thể về tham gia tiệc trà được!"

"Vậy Vệ tổng không tổ chức sinh nhật nữa à?"

...

Nhân vật chính của cuộc trò chuyện, Vệ Dĩ Hàm, đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.

Sau khi cô ra khỏi thang máy, nữ thư ký đã đợi sẵn ở đó lập tức tiến lên báo cáo công việc.

Vệ Dĩ Hàm liếc nhìn vào văn phòng, thấy hoa được đặt trên bàn trà, liền thản nhiên ra lệnh: "Hoa, vứt đi."

Nữ thư ký ngẩn người, nói: "Vệ tổng, những bông hoa này là..."

"Tôi nói, vứt đi."

Nữ thư ký rùng mình, không dám nói thêm lời nào, vội vàng nhét những bông hoa giá trị hàng chục nghìn tệ vào túi rác, vứt ra ngoài.

Vệ Dĩ Hàm lại ra lệnh: "Gọi Tạ Miểu đến đây."

Vài phút sau, trợ lý tổng giám đốc Tạ Miểu gõ cửa bước vào.

Vệ Dĩ Hàm đi thẳng vào vấn đề: "Cho người đi theo dõi đám người nhà họ Vệ, nhà họ Chu, tôi muốn biết dòng tiền và hoạt động xã giao gần đây của bọn họ."

Tạ Miểu ghi chép lại trên máy tính bảng.

"Còn cả Doãn Tại Thủy nữa."

Tạ Miểu dừng động tác, nhưng không nói gì thêm.

"Nhà họ Thương..." Vệ Dĩ Hàm do dự: “Nhà họ Thương thì thôi, nhưng có một người, cô thay tôi điều tra lai lịch của cô ta."

Tạ Miểu hỏi: "Ai vậy?"

Vệ Dĩ Hàm viết một cái tên lên giấy - Thương Thời Dữ.

"Chỉ có tên thôi sao? Ý tôi là, có ảnh hoặc số chứng minh thư không, có những thông tin này thì điều tra sẽ toàn diện hơn."

Vệ Dĩ Hàm mặt không cảm xúc tìm một bức ảnh trên mạng gửi cho cô.

Tạ Miểu: ?

Gửi ảnh người vợ quá cố của cô qua đây là có ý gì?

————————

Thương tứ: Hình như quên chúc mừng sinh nhật cô ấy rồi... Thôi kệ, không thân quen.

Vệ tổng: ...

——

"... Cô muốn nói là, trưa hôm nay cô đã gặp một người phụ nữ khả nghi phẫu thuật thẩm mỹ thành Thương tứ tiểu thư, cô nghi ngờ cô ta là do đối thủ của cô cố tình phái đến tiếp cận cô, muốn dùng mỹ nhân kế để gài bẫy cô sao?"

Sau khi nghe xong lời Vệ Dĩ Hàm, Tạ Miểu thuật lại một lần nữa.

Vệ Dĩ Hàm không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cô, để cô tự hiểu.

Tạ Miểu: "..."

Đây là kiểu thủ đoạn thương trường mới sao?

Mấy năm cô theo Vệ Dĩ Hàm "tranh giành ngôi vị", thủ đoạn thương trường, âm mưu quỷ kế gì mà chưa từng thấy? Nhưng thủ đoạn phẫu thuật thẩm mỹ thành người vợ quá cố của Vệ Dĩ Hàm để dùng mỹ nhân kế thì đúng là lần đầu tiên gặp, thật mới mẻ.