Chương 8
Lúc này Tô Y Y cảm thấy như trời sập, cô hoang mang nhìn Bùi Hoàn Phong, lại nhìn Hứa Thư Kỳ đang rũ mắt nhưng đôi môi lại nở một nụ cười đắc ý khi âm mưu đã thành công, cả người cô trở nên ngơ ngác.
"Không phải tôi...Không phải tôi làm, là Hứa Thư Kỳ làm!" Tô Y Y muốn tiến lên giải thích, nhưng bị một vệ sĩ cao lớn chặn lại, hai tay còn bị vặn ngược ra sau lưng, vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra được.
"Vẫn không thừa nhận?"
Bùi Hoàn Phong tức giận đạp vào bụng Tô Y Y, khiến cô đau đớn khom người xuống.
"Tô Y Y! Tôi muốn cô phải chôn theo!"
Tô Y Y bị đạp, đau đớn kêu lên, cánh môi bị cắn đến trắng bệnh, mồ hôi lạnh ứa ra đầy trên trán. Cô co bụng lại không dám đứng thẳng, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên nhìn Bùi Hoàn Phong, trong mắt toàn là sự thê lương.
Điều khiến cô đau đớn nhất không phải là một cái đạp không lưu tình kia, mà là những lời nói của Bùi Hoàn Phong, nó giống như một con đau sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô.
Và Hứa Thư Kỳ đang nằm trong lòng Bùi Hoàn khẽ rên lên, sau đó cả người suy yếu lên tiếng tố cáo hành vi của Tô Y Y: "Em nói với ông nội em đã mang thai rồi, ông nội rất vui vẻ, đồng ý em gả cho anh...không ngờ cô ta tức điên lên, lại...."
Cô ta khóc đến mức cả người co giật, nhìn vào trông đau lòng không thôi, một tay ôm chặt phần bụng dưới, cuối cùng lại ngất đi.
Bùi Hoàn Phong nôn nóng, nhìn Tô Y Y bằng ánh mắt như nhìn người chết, lạnh mặt không nói câu nào rồi bế Hứa Thư Kỳ rời đi.
"Thật sự không phải tôi mà!" Tiếng kêu thê lương không thể đổi lấy được một lần ngoảnh đầu lại của anh ta, Tô Y Y xoay đầu sang nhìn ông Bùi đang nằm bình yên trên giường, rõ ràng lúc nãy ông vẫn còn ổn mà, sao lại thành ra nông nổi này?
Đầu Tô Y Y như nổ tung, cảm giác đau thương khi ông Bùi chết đi vẫn đang giày vò cô, bây giờ lại có thêm sự đau khổ khi Bùi Hoàn Phong hoàn toàn không tin tưởng cô. Vệ sĩ phía sau lạnh lùng áp giải cô đi, còn cô thì không còn có thêm bất kỳ phản ứng nào nữa.
Tôi không oán giận gì khi anh không yêu tôi, nhưng vì sao ngay cả một chút tin tưởng anh cũng không thể cho tôi chứ?
Cô đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt chạy dọc gò má, cơn đau do trái tim máy mang lại dường như còn ghê gớm hơn so với lúc trước, thiêu đốt giày vò cơ thể cô. Tô Y Y nửa tỉnh nửa mê suy nghĩ, có thể thà chết đau như vậy còn hơn...
Nửa sống nửa chết bị người khác áp giải đi hơn mười phút đồng hồ trong hành lang, xung quanh có không ít người đến hóng chuyện, chỉ chỉ trỏ trỏ vào "hung thủ gϊếŧ người" Tô Y Y, còn có người lên tiếng mắng chửi. Khuôn mặt Tô Y Y mất đi thần thái, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm tối tăm, cứ như không nghe thấy tiếng mắng chửi của thế giới bên ngoài.
Khi cảnh sát đến, sắc mặt Tô Y Y trắng bệch ngồi dưới đất, xung quanh còn có thêm rác rưởi của ai đó ném vào cô.
"Dẫn phạm nhân đi." Cảnh sát đi đầu phất tay kêu người tiến lên còng tay Tô Y Y lại, không hỏi thêm điều gì đã dẫn người về cục cảnh sát.
Tô Y Y không được thẩm vấn, mà bị áp đặt thẳng tội danh gϊếŧ người phán tử hình, hoãn thi hành án 3 năm. Cho dù cô muốn biện giải, nhưng tiền của cô đã mang hết cho ông Bùi dùng để giúp Bùi Thị vượt qua cơn khó khăn, cô của bây giờ, không mời nổi một người luật sư.
Ngay hôm nay, Tô Y Y bị giam vào trong nhà tù tối tăm, chung một phòng với pham nhân gϊếŧ người chân chính, vĩnh viễn mất đi tự do.
Tô Y Y nằm ngơ ngác trong tù một đêm, ngày hôm sau bị gọi đi kiểm tra.
Chương 9