Chương 7
"Tô Y Y cô cố ý đúng không!" Ngoài phòng bệnh Hứa Thư Kỳ giẫm chân, muốn tát vào mặt Tô Y Y nhưng lại sợ đánh quá mạnh sẽ bị ông Bùi phát hiện, cô ta tức đỏ mặt.
Còn đối tượng khiến cô ta tức giận chỉ nhướng mày, bĩu môi nói: "Tôi đã làm gì chứ? Là ông cụ không muốn nói chuyện với cô, chứ không phải tôi kêu ông ấy không nói chuyện với cô. Ấn tượng tốt cần có quá trình tích lũy, cô gấp gáp như thế làm gì."
Hứa Thư Kỳ tức giận, bộ ngực căng tròn phập phồng liên tục, ánh mắt liếc nhìn vào phòng bệnh toát lên một tia căm thù, sau đó lật mặt nhanh chóng, hoàn toàn không còn nhìn thấy được vẻ thù hận lúc trước nữa, cô ta mỉm cười với Tô Y Y: "Xin lỗi nhé, là do tôi không tốt, hay để tôi đi nói chuyện riêng với ông Bùi, không phải cô định đi lấy nước nóng hay sao?"
Tô Y Y không nghi ngờ gì, bèn nhún vai xách bình thủy đi lấy nước nóng.
Khi Hứa Thư Kỳ không còn nhìn thấy bóng lưng cô nữa mới lách người vào phòng bệnh, ông Bùi nằm trên giường nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khóa cửa lại, Hứa Thư Kỳ với đi đến bên giường, vừa cười lạnh vừa lấy một ống tiêm cỡ nhỏ từ trong túi ra. Từ lúc bắt đầu cô ta chẳng hề có ý định muốn nhận được thiện cảm từ ông Bùi, lão già này thích Tô Y Y, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trở ngại của bả thân!
Khẽ hừ một tiếng, bước nhanh về trước, Hứa Thư Kỳ không hề do dự gì cắm thẳng ông tiêm vào cổ ông cụ. Ông cụ Bùi bỗng nhiên trợn mắt, nhìn người phụ nữ độc ác ở trước mặt, run tay muốn vùng vẫy nhưng nhanh chóng chẳng còn sức lực gì, hai tay co quắp rơi xuống.
"Ông nội, cháu..." Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tô Y Y nhìn thấy cảnh phía trước, bình thủy trong tay rơi bộp xuống đất, nước nóng bắn ra, làm bỏng mắt cá chân của cô.
Tô Y Y không thể nào ngờ đến, bản thân chỉ đi lấy nước nóng, sau khi trở về mọi chuyện lại thành ra thế này!
"Hứa Thư Kỳ cô làm gì đó!" Tô Y Y nhào tới, đẩy mạnh Hứa Thư Kỳ ra, vội vàng kiểm tra tình trạng của ông Bùi. Nhưng điều khiến cô tuyệt vọng là ông Bùi đã ngừng thở, hai mắt trừng to không cam lòng, khóe mắt vẫn còn vương dấu nước mắt.
Cơn tức giận trong lòng dâng lên, Tô Y Y đang định lên án Hứa Thư Kỳ, nhưng không ngờ khi quay đầu lại thì nhìn thấy cô ta ngã ngồi dưới đất, tay ôm bụng nước mắt ràn rụa, vũng máu giữa hai chân càng ngày càng to, cả người cô trở nên ngơ ngác.
"Cô..." Tay chân Tô Y Y lạnh cóng, lập tức nhớ ra lúc nãy khi cô bước vào. Tuy cô đã đẩy Hứa Thư Kỳ một cái, nhưng không dùng lực mạnh, nên không thể nào đẩy ngã cô ta được!
"Tô Y Y, cô thật độc ác! Sau khi gϊếŧ ông nội rồi lại gϊếŧ chết đứa con của tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!" Vẻ mặt Hứa Thư Kỳ đau khổ, ánh mắt tuyệt vọng gần như chân thật. Nếu không phải Tô Y Y biết được chân tướng, chỉ sợ ngay cả bản thân cô cũng sẽ tin vào khả năng diễn xuất của Hứa Thư Kỳ!
Và chính vào lúc này, một nhóm người xông vào phòng. Tô Y Y nhìn theo, thì ra là Bùi Hoàn Phong dẫn theo vệ sĩ xông vào.
Mặt Bùi Hoàn Phong đen như đáy nồi, nhìn thấy tình cảnh trong phòng bệnh, cả người bỗng dưng nổi sát khí, hét lên với vệ sĩ: "Còn nhìn cái gì nữa, mau đi gọi bác sĩ!"
Sắc mặt anh vẫn trắng bệch như cũ, lảo đảo bước lên bế Hứa Thư Ký đang khóc lóc, xoay sang nhìn ông Bùi đang nằm trên giường, thấy cả người ông căng cứng hai mắt trợn to, liền biết không thể cứu vãn được nữa, hai mắt bỗng trở nên đỏ ngầu.
"Hay lắm Tô Y Y, tôi sẽ cô thấy hối hận khi đã sinh ra trên cõi đời này!"
Chương 8