Chương 39
Tiếng khóc nức nở của Tô Y Y, khiến con tim Bùi Hoàn Phong nhói đau, nhưng chỉ có thể ôm cô lại vào trong lòng.
"Rõ ràng em đã nói sự thật với anh, nhưng anh lại không tin em. Muốn tự đi điều tra, Bùi Hoàn Phong, anh muốn em phải tiếp tục yêu anh như thế nào đây, anh nói đi, nói đi chứ!" Tô Y Y khóc đến mức xé lòng, mất hết hình tượng, nhưng cô như vậy lại khiến anh đau lòng không thôi.
Bùi Hoàn Phong chỉ đành liên tục vỗ lấy lưng cô, an ủi cảm xúc của cô, thấp giọng không ngừng nói tiếng xin lỗi: "Xin lỗi Y Y, đều là lỗi của anh. Ngoan, đừng khóc nữa. Chỉ cần em không khóc, muốn trừng phạt anh thế nào cũng được."
Nhưng bây giờ Tô Y Y không nghe thấy gì cả, cô lắc đầu điên cuồng, đẩy Bùi Hoàn Phong ra chạy thẳng ra ngoài.
Sợ rằng Tô Y Y sẽ rời bỏ bản thân, Bùi Hoàn Phong sải bước chạy theo, lúc đuổi kịp cô ôm cô vào lòng, lợi dụng chiều cao của mình vây cô lại, nói với vẻ lưu manh: "Anh sẽ không để em rời xa anh đâu, nếu em thật sự muốn đi, thì hãy mang theo anh đi cùng!"
Trước mặt cô, Bùi Hoàn Phong chưa bao giờ thể hiện ra kiểu hình tượng như thế, việc này khiến con tim Tô Y Y đập điên cuồng, sự vùng vẫy cũng ít đi.
"Là lỗi của anh, anh không nên không tin em. Y Y, em tha thứ cho anh lần này được không, từ nay về sau cả người anh đều là của em..." Bùi Hoàn Phong không ngừng nói những lời nồng nàn bên tai Tô Y Y.
Tay sau vô cùng nhạy cảm, Tô Y Y vừa tránh né vừa rung động, tình yêu bị chôn vùi trong tim dành cho người đàn ông này lại đâm chồi, lay động con tim cô, khiến cô dần trở nên mềm lòng.
"Nếu sau này còn xảy ra những chuyện như vậy, em tuyệt đối sẽ ra đi không hề do dự!"
Tô Y Y nhắm mắt nói ra câu này, đến cuối cùng cô vẫn mềm lòng, người đàn ông yêu say đắm suốt bao nhiêu năm qua, ngay cả cho dù đã trải qua sự việc đau khổ kia mà cô vẫn còn yêu anh, thì đừng nói đến việc cỏn con như ngày hôm nay.
Nghe thấy lời tha thứ của Tô Y Y, Bùi Hoàn Phong vui sướиɠ hôn ngấu nghiến cánh môi của cô.
Đợi đến khi hai người thở dốc tách ra, Tô Y Y nhớ đến cây bút ghi âm trong túi, cô bật lên từng đoạn cho Bùi Hoàn Phong nghe.
"Đây là những người hại em sảy thai năm đó?" Giọng điệu của Bùi Hoàn Phong lạnh xuống, "Chúng hại chết đứa con của chúng ta, anh nhất định phải bắt chúng trả giá!"
Cho dù Tô Y Y rất hài lòng về thái độ của Bùi Hoàn Phong, nhưng cô đã đồng ý không gây phiền phức đến họ nữa, lắc đầu nói: "Không cần trách họ, họ đều là những người đáng thương, kẻ đầu sỏ vẫn là Thương Lạc!"
Bùi Hoàn Phong gật đầu, ánh mắt sắc bén khiến Tô Y Y giật mình.
"Em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho Thương Lạc, người này làm tổn thương em, cũng hại chết con của chúng ta, anh tuyệt đối sẽ không để nửa đời sau của hắn sống yên ổn!" Bùi Hoàn Phong thề thốt, cơn phẫn nộ căm thù trong lòng cũng từ từ sâu thêm.
Nghĩ đến đứa con đã chết đi của mình, vẻ mặt Tô Y Y đau thương, trái im nhói buốt.
Đây là đứa con đầu của cô, chưa kịp đi ra ngắm nhìn thếi giới nhiều màu sắc thì đã phải rời đi rồi, người làm mẹ như cô, thật sự rất vô trách nhiệm...
Thấy tinh thần Tô Y Y sa sút, Bùi Hoàn Phong cũng biết cô đang nhớ đến con, cho dù trái tim anh cũng đau đớn, nhưng anh vẫn ôm lấy Tô Y Y hôn xuống trán cô, nói: "Đừng quá buồn, sau này chúng ta vẫn sẽ có con, rất nhiều con."
Anh luồn tay vào áo Tô Y Y, khẽ hôn lên cánh môi của cô, ngân nga một câu: "Có thể nếu chúng ta cố gắng thêm một chút, thì biết đâu tháng sau sẽ có tin tốt..."
Bế ngang cô lên, nhẹ nhàng bồng cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường. Bỗng chốc, trong phòng ngập tràn sắc xuân.