Chương 24
Ngày hôm đó, một mình Tô Y Y rời khỏi biệt thự của Bùi Hoàn Phong, đi đến quán cà phê đã hẹn.
Đẩy cửa thản nhiên bước vào, Tô Y Y nhìn lướt qua những ngươi trên trong quán, sau đó đi về hướng một người đàn ông vừa nhìn là khiến nhịp tim cô tăng tốc, ngồi xuống đối diện anh ta một cách khá tự nhiên.
"Cà phê đắng, không thêm đường." Dặn dò nhân viên phục vụ, Tô Y Y khoanh hay tay trước ngực dựa người vào lưng ghế, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người đàn ông có khuôn mặt khá tương tự với Bùi Hoàn Phong.
Anh ta như cười như không nhìn cô, không hề khách sáo, nói: "Cô Tô phải không, tôi tên là Đường Thừa Vũ. Làm việc giúp cô thì có thể thôi, nhưng về mặt thù lao cô tính như thế nào đây?"
"Thù lao?" Tô Y Y nhướng mày, đánh giá anh ta từ đầu đến chân.
Người đàn ông này có thể gọi là đẹp trai kiểu điển hình, đường viền khuôn mặt kiên nghị, sóng mũi cao cánh môi mỏng. Điểm đáng để nhắc đến là có vóc người chuẩn dáng, ăn mặc cũng bảnh bao. Tuy giống với Bùi Hoàn Phong, nhưng về mặt khí chất thì lại chẳng thế nào sánh bằng với anh.
Suy nghĩ trong lòng khiến Tô Y Y hơi bực bội, cô gõ ngón tay lên bàn, ngước mắt lên nói: "Anh muốn bao nhiêu?"
Đường Thừa Vũ khẽ hất cái mặt anh ta luôn tự hào lên: "1 triệu tệ."
Vừa dứt lời, Tô Y Y cười phá lên, nhìn anh ta bằng ánh mắt không chắc chắn lắm: "Anh nghĩ anh xứng đáng với cái giá đó chứ?"
Câu nói mang ý khıêυ khí©h trắng trợn như thế khiến Đường Thừa Vũ thấy phấn khích, vén tóc mái, dùng góc độ nửa khuôn mặt nhắm chuẩn vào Tô Y Y, híp mắt phóng điện với cô.
Đôi mắt sâu thẳm kia luôn là bộ phận hắn ta thấy hãnh diện nhất, cho dù là kiểu phụ nữ khó xơi nào đi chăng nữa, chỉ cần dùng đôi mắt này nhìn chằm chằm vào cô ta, lấy lòng cô ta, thì gần như chẳng có người phụ nữ nào có thể từ chối được mị lực của anh.
Nhưng mà hôm nay anh ta lại đá phải tấm sắt rồi.
Nếu là người khác e rằng bắt đầu mê anh ta như điếu đổ rồi, nhưng rõ ràng Tô Y Y còn lâu mới đến mức độ đó, cô chỉ nở một nụ cười vô cùng kinh thường, nói: "Chỉ với trình độ đó thôi á? Thế thì anh cũng chỉ thuộc lại tầm thường mà thôi."
Cách nói chuyện không hề nể nang khiến Đường Thừa Vũ cảm thấy bị sỉ nhục.
Tuy anh ta đến kiếm tiền, nhưng cũng có lòng tự trọng, không thể bị người khác đánh giá như thế được!
Đường Thừa Vũ tức giận đứng dậy bỏ đi, vừa chuẩn bị rời đi thì nghe Tô Y Y lên tiếng nói: "1 triệu tệ, trong vòng 1 tháng làm cho Hứa Thư Kỳ yêu anh, nếu không sẽ không nhận được tiền."
Câu nói quyết đoán kia khiến Đường Thừa Vũ dừng bước, anh ta xoay người lại nhìn Tô Y Y đang ngồi nhàn nhã uống cà phê, cười nói: "Vậy mới đúng chứ."
Trở về chỗ ngồi, Đường Thừa Vũ vui vẻ vắt chéo chân, nói với Tô Y Y: "Cô chọn tôi là đúng rồi, cho dù là người phụ nữ khó xơi đến mức nào, chỉ cần tôi ra tay, đảm bảo có khiến cô nhận được kết quả hài lòng."
Tô Y Y cũng không quan tâm anh ta đang chém gió hay là kể tường thuật, chỉ nói tiếp: "Nếu chụp được ảnh giường chiếu của anh và Hứa Thư Kỳ, tôi sẽ cho anh thêm 1 triệu, còn nếu làm cho Hứa Thư Kỳ có thai thì thêm 1 triệu nữa."
Ánh mắt của cô tóe lên ánh sáng âm hiểm, cô phải truyền hết tất cả những đau khổ cô phải chịu lúc trước lên người cô ta!
Hai niềm vui bất ngờ kia khiến Đường Thừa Vũ trừng to hai mắt, giống như nhìn thấy một sấp tiền mặt vậy.
Anh ta gật đầu liên tục, nụ cười trên môi sắp toét đến mang tai, buông lời: "Tôi rất hài lòng với cái giá này, yên tâm đi, cứ đợi tin tốt của tôi!."