Chương 7: Chăm Sóc

Buổi trưa Lưu thư ký nhận điện thoại từ phòng giám dốc, thu xếp giấy tờ đi đến bàn làm việc Thẩm Nhược Giai.

"Tiểu Giai, em mang tài liệu này vào cho sếp tổng nha."

"Em ạ."- Thẩm Nhược Giai bất ngờ nhìn Lưu Lạc Vân, trước giờ đây là công việc của Lưu thư ký mà sao hôm nay lại bảo cô mang vào.

Thẩm Nhược Giai chả cần nhìn cũng thấy hai ngọn lửa hừng hực trong phòng, đau khổ cầm lấy giấy tờ Lưu thư ký đưa cô. Đứng dậy đi tới phòng giám dốc ở bên cạnh, mặc dù đã ở đây gần hai tháng cô chưa từng vào đây.

"Cốc...cốc...cốc."- Thẩm Nhược Giai gõ cửa phòng anh.

"Mời vào."- Bên trong truyền lại tiếng nói quen thuộc. Thẩm Nhược Giai mở cửa bước vào trong.

Căn phòng có một mặt làm từ kính từ đây nhìn xuống con đường quanh co chỉ nhỏ bằng một cây bút chì, giữa phòng một bộ bàn ghế sofa lớn bên trái Âu Dương Thiên ngồi trên bàn làm việc cặm cụi xử lý văn bản, sau lưng anh là hai tủ tài liệu lớn, bên phải có bể cá lớn bên trong nuôi đôi cá rồng lớn bên cạnh cánh cửa gỗ nhỏ. Thẩm Nhược Giai mang tài liều đến trước mặt anh.

"Giám dốc, tài liệu của anh cần."

"Để ở đó đi."- Âu Dương không hề ngẩn đầu nhìn cô chỉ đáp lại hờ hững. Trước đây cô luôn nghĩ thấy độ lạnh lùng của anh thật đáng sợ.

Nhưng hôm nay cô phải thừa nhận cô đã sai, thái độ làm việc không biết trời đất của anh mới thực sự đáng sợ. Thẩm Nhược Giai dường như nhìn thấy lớp khói đen đang vây quanh anh. Thực sự mà nói muốn co chân chạy mà không thể nhấc chân lên được, áp lực này thật đáng sợ.

"Ăn cơm đi."- Âu Dương Thiên vẫn không nhìn cô. Thẩm Nhược Giai nhìn trên bàn có hai hộp cơm đóng sẵn lại nhìn đồng hồ đã 12:15 phút.

Thẩm Nhược Giai vốn muốn mang cơm đó xuống căn tin ăn nào ngờ cô còn chưa kịp ra khỏi cửa nghe tiếng nói hằn học của Âu Dương Thiên.

"Tôi nói cô ngồi đó ăn."

Thẩm Nhược Giai như con mèo xù lông nhìn phía anh. Không có động tĩnh gì người đàn ông ấy hoàn toàn coi cô là không khí không quan tâm. Thẩm Nhược Giai chịu thua, thu lại bộ lông mèo mình ngồi trên ghế mở hộp cơm ra. Bên trong có bò xào đậu hà lan, trứng cuộn chiên, cá kho chuối và cơm trắng kèm theo một bát canh thập cẩm cà rốt, sự hào , khoai tây và nấm tuyết.

Đúng là cơm sếp tổng bình thường cơm nhân viên chỉ có một món mặn, món rau và bát canh loãng. Thẩm Nhược Giai gắp hết đậu hà lan ra ngoài nắp hộp. Cô vốn dị ứng với loại đậu này ăn vào sẽ mẩn ngứa khoa chương hơn sẽ bị ngất sỉu. Cô nén nhìn Âu Dương Thiên thấy anh vẫn đang chú tâm làm việc liền mở hộp cơm anh đổ vào sau đó coi như không có gì, ăn cơm của mình. Mặc dù cơm nhà hàng năm sao cô vẫn không thấy ngon, chắc cô lại nhớ nhung món củ cải chua ngọt của Dì Chu rồi. Ăn hết nửa hộp cơm Thẩm Nhược Giai đứng dậy.



"Giờ tôi đi được chưa?"

"Ăn hết chưa?"

"No rồi."

"Ừ, sau này không đươc kém chọn rau nữa."

Thẩm Nhược Giai tròn mắt nhìn anh, không phải chứ, rõ rằng anh không nhìn cô mà, hay anh có mắt thứ ba trên trán vậy.

"Tôi bị dị ứng với đậu hà lan."-Động tác đánh máy trong tích tắc ngừng lại, rất nhanh vẫn đánh máy như cũ. Tìm trong ký ức hình như có chuyện này thật, tài liệu Tiểu Tiêu đưa anh có mục này lại quên mất lần sau dặn nhà bếp mới được.

"Vào phòng ngủ đi."- Thẩm Nhược Giai trợn tròn mắt nhìn anh, cái này có phải là quá ưu đãi rồi không? Được ăn còn được ngủ.

"Cánh cửa bên kia."- Thấy cô vẫn đứng tại chỗ Âu Dương Thiên tốt bụng nhắc nhẹ.

Thẩm Nhược Giai giật mình đi tới mở cửa phòng bên trong một chiếc giường lớn có kệ tủ giường, một màng chiếu phim đối điện, tủ quần áo lớn góc phòng, tủ pha tra còn cả nhà tắm kép kín. Đây chả phải phòng vip ở khách sản sao? Nó chui vào toàn nhà này thế nào vậy. Thật lòng mà nói rất nhanh cô đã không để tâm chuyện đó nữa, bởi cô rất thèm ngủ từ sau khi mang thai.

Thẩm Nhược Giai ngủ hơn tiếng thì thức dậy ra khỏi phòng đã không thấy Âu Dương Thiên đâu, hộp cơm trên bàn vẫn còn nguyên, đúng là người cuồng công việc thật đáng sợ.

Cô trở về phòng thư ký mọi người đều chưa trở về, bình thường hai giờ mới vào việc bây giờ mới hai giờ kém chắc mọi người đi uống cafe bên ngoài. Thẩm Nhược Giai vẫn mệt mỏi gục trên bằng làm việc. Không bao lâu mọi người trở về thấy cô ngồi ngủ trên bàn không nghi ngờ gì bắt đầu làm. Tan làm Thẩm Nhược Giai cố ý làm chậm công việc cuối cùng ở lại một mình ai biểu cô ngồi xe giám đốc đến công ty giờ phải đợi anh chở về. Hơn sáu giờ Âu Dương Thiên kết thúc ngày làm việc thấy cô đang ngồi trong phòng thư ký vừa ăn bim bim vừa chơi điện tử trong phòng, thực sự có cảm giác hưởng thụ cuộc sống xa hoa.

"Xem ra công việc cô rất nhàng nhã."

Thẩm Nhược Giai giật mình đứng dậy không khác gì bị sếp bắt gặp ăn vụn trong giờ làm. Ủa nhưng mà hết giờ làm rồi cô sợ cái gì.

"Không phải đợi anh sao? Anh trong đó hơn tiếng rồi đó."- Thẩm Nhược Giai mạnh miệng cãi dù cho trời sập vẫn có đứa trẻ trong bụng sợ gì chứ.