Thẩm Nhược Giai nghe xong cả giống như mất trọng lượng vẫn cố giữ lấy bình tĩnh cuối cùng không bị sụp đổ. Ánh mặt sợ hãi cũng trở lên vững vàng hơn. Nhớ năm đó, cô ôm Thẩm Nhược Tư không khác gì hòn than nóng trong lòng đến Thẩm Gia. Ngay cả cánh cổng họ cũng không cho cô bước vào giờ có chuyện lại nghĩ đến cô.
"Chuyện đó, liên quan gì đến tôi."
"Giai Giai, ông ấy dù sao cũng là cha con. Con về thăm ông ấy đi."
"Sáu năm trước các người đối xử mẹ con tôi thế nào? Giờ lại dở giọng người thân."- Thẩm Nhược Giai uất ức hét lớn trong điện thoại.
Nghĩ đến chuyện năm đó Thẩm Nhược Giai không thể quên được, đến người thân duy nhất trên đời này của mình trong lúc bất lực nhất lại hất hủi bỏ mặc. Cho dù cô đã quỳ xuống cầu xin họ hãy cứu con bé. Cháu gái họ vẫn làm ngơ. Nhưng mà bà ta nói không sai ông ta vô tình thế nào vẫn là cha cô, Thẩm Nhược Giai có thể làm ngơ sao?
Âu Dương Thiên thấy bà xã vào phòng làm việc liền chỉnh tư thế ôm người đẹp về dinh thự. Thẩm Nhược Giai đi đến ngồi vào lòng anh, dựa vào ngực anh. Cả công ty này đều cũng biết CEO của họ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sư tự hà đông ở phòng thư ký.
"Sao vậy? Ai bắt nạt em?"
"A Thiên, cha em ông ấy bị bệnh rồi!"
"Em muốn trở về thăm cha."
"Không muốn."- Thẩm Nhược Giai co mình lại trong lòng anh.
Âu Dương Thiên thuận theo ôm lấy cô vào lòng an ủi cô. Chuyện mẹ con cô phải chịu năm đó anh người biết rõ hơn ai hết. Âu Dương Thiên hôn lên trán cô.
"Giai Giai chúng ta trở về đi."- Âu Dương Thiên vuốt tóc cô, anh không muốn cô nửa đời còn lại sống trong nuối tiếc.
"A Thiên."
"Giai Giai, trong tay chúng ta có 55% cổ phần Thẩm Thị, đến lúc phải đòi nợ rồi. Hơn nữa anh không muốn em phải hối tiếc điều gì."
Thẩm Nhược Giai nhìn anh ánh mắt mơ hồ cuối cùng gật đầu đồng ý. Hai người gửi lại ba đứa trẻ cho Tiểu Tiêu rồi bay về thành phố S. Thẩm Nhược Giai lại một lần nữa đứng trước cổng lớn của Thẩm Gia. Thẩm Nhược Giai đứng trước cổng người làm chạy ra cung kính mở cửa cho cô nhớ năm đó họ kinh bỉ mẹ con cô đâu ngờ có ngày hôm nay. Nhã Vân Vy thấy cô và Âu Dương Thiên trở về mừng ra mặt thể hiện bản thân người mẹ lâu ngày không được gặp con cái ân cần hỏi thăm hai người. Trái ngược lại thái độ của hai đứa em cùng cha khác mẹ của cô lại coi trời bằng vung không coi ai ra gì. Thẩm Vĩ Thành chỉ là tên công tử bột ăn chơi, phá gia chi tử. Thẩm Mỹ Liên xinh đẹp ngạo mạn nghe nói cô ta được gả cho gia đình lớn thân phận không bằng nhà người ta vốn không được coi trọng.
Nhã Hân Vy dẫn hai người đến phòng ngủ Thẩm Bảo Lâm năm nay cũng đã gần sáu mươi. Người đàn ông phong độ năm nào giờ chỉ là một ông già ốm yếu năm liệt giường. Khi nhìn thấy ông trên giường bệnh máy móc xung quanh thì ra lòng cô không sắt đá như cô tượng tượng. Ông là người thân ít ỏi còn xót lại trên thế giới này của cô. Thẩm Nhược Giai không kìm nổi nước mắt đối điện với người cha như ông Thẩm Nhược Giai không biết bản thân phải làm sao cho đúng.
Sau khi thăm cha Thẩm Nhược Giai và Âu Dương Thiên không ở lại Thẩm Gia mà quay về khách sạn. Âu Dương Thiên nhìn bà xã vẫn đang khóc thút hút, trong lòng cảm thấy khó chịu. Thẩm Bảo Lâm không lâu sau đó mất, còn chưa phát tang Thẩm Thị đã bị hai anh em nhà họ Thẩm làm cho rối mù. Không ngoài dự tính hai người chưa đến ba ngày hội đồng quản trị Thẩm Thị mở cuộc họp gấp. Trong lúc mọi người còn tranh cãi Âu Dương Thiên bước vào trên tay còn cầm 55% cổ phần Thẩm Thị những người còn đều không đáng kể. Âu Dương Thiên không mất nhiều công sức đã ngồi vào vị trí khiến người Thẩm Gia hộc máu. Âu Dương Thiên nhanh chóng mang Thẩm Thị sát nhập vào tổng công ty ở thành phố A. Anh cũng không có tuyệt đường mẹ con nhà Nhã Hàn Vy, mất công ty vẫn còn căn biệt thự và số cổ phần ít ỏi đủ họ sống cuộc sống bình thường no ấm.
Giải quyết hết mọi chuyện hai người trở về thành phố A. Thẩm Nhược Giai trở về liền chạy đến ôm Thẩm Nhược Tư vào lòng từ giờ trở đi thế giới này cô chỉ còn duy nhất con bé là người thân mang họ Thẩm. Âu Dương Thiên vốn cũng không muốn thay họ cho con bé. Để con bé mang họ cô là sinh mạng của cô.
️️️️️️️️️End️️️️️️