Thẩm Nhược Giai vuốt mái tóc tơ đứa bé trên bụng mình. Con bé ngoan ngoãn ngủ trên bụng cô.
"Giai Giai, đêm qua cậu đi đâu vậy?"
"Uống rượu."
"Uống rượu. Thẩm Nhược Giai cậu ngày càng to gan."
"Cậu hét cái gì? Con bé đang ngủ đó."- Thẩm Nhược Giai vỗ về Thẩm Nhược Tư trên bụng mình.
"Nhã Tịch xin nghỉ sếp bảo mình đi ký hợp đồng với anh ta. Mình uống say lên anh ta đưa mình về nhà anh ta. Sáng nay mới tỉnh."- Thẩm Nhược Giai bế Thẩm Nhược Tư lên vai vỗ nhẹ.
Giai Tiểu Mỹ nghe xong mắt mở lớn miệng không kép lại.
"Hai người cô nam quả nữ một đêm ở với nhau sao?"
"Cậu nói gì vậy người ta là đàn ông chân chính, có tiền có quyền làm sao lại để ý đến một bà mẹ như mình chứ? Đừng nghĩ xấu về người ta."
"Chưa gì bênh người ta rồi." - Giang Tiểu Mỹ ăn miếng cá nói cách mờ ám.
Thẩm Nhược Giai giận đỏ mặt, mang Thẩm Nhược Tư về phòng. Giang Tiểu Mỹ không để tâm tiếp tục ăn cơm. Đúng lúc này điện thoại cô reo lên, Giang Tiểu Mỹ ấn nút nghe.
"Mỹ Mỹ."- giọng thào thào truyền lại.
Giang Tiểu Mỹ nghe giọng nói lập tức tắt máy. Máy điện thoại bắt đầu kêu lần này cô liền tắt đi. Nó lại tiếp tục kêu cô lại tắt cuối cùng Giang Tiểu Mỹ chịu thua nghe máy.
"Ruốc cuộc anh muốn gì?"
"Mỹ Mỹ chúng ta gặp nhau đi."
"Gặp nhau anh có bao nhiêu tiền muốn gặp tôi. Tiêu Thiếu Gia anh lên an phận ở bên cạnh vợ sắp cưới mình đi đừng có bám lấy tôi nữa."- Giang Tiểu Mỹ nói xong liền tắt máy.
Thẩm Nhược Giai từ phòng ngủ bước ra thấy Giang Tiểu Mỹ ngồi khóc trên bàn ăn.
"Sao vậy?"- Thẩm Nhược Giai đi đến chỗ cô.
Lần đầu tiên Thẩm Nhược Giai thấy Giang Tiểu Mỹ khóc, cô nàng luôn mạnh mẽ, luôn che dấu bản thân mình. Thẩm Nhược Giai ôm lấy cô nàng, Giang Tiểu Mỹ mạnh mẽ lâu như vậy nhất định cô nàng rất mệt mỏi.
"Anh ta nói mình là kẻ đảo mỏ, anh ta ôm người phụ nữ khác vất tiền xuống đất. Anh ta không chỉ chà đạp mình, anh ta còn chà đạp tình cảm của mình."- Thẩm Nhược Giai luôn ghen ty với Giang Tiểu Mỹ, xem ra kẻ mạnh mẽ cũng có nỗi đau của sự mạnh mẽ.
Một sự thật Giang Tiểu Mỹ chưa từng nói với ai, cô đối xử tốt với Thẩm Nhược Tư như vậy một phần vì bản thân cô hổ thẹn với đứa trẻ năm đó cô đã bỏ. Cô không giống Thẩm Nhược Giai, cô không tự tin rằng mình có thể chăm sóc một đứa trẻ lên cô đã từ bỏ.
"Tiểu Mỹ, đều là do mình. Mình không tốt? Mình không lên đến tìm cậu."
"Cậu nói linh tinh gì vậy? Trong lòng anh ta không tin tưởng mình có cậu hay không đều như vậy."- Giang Tiểu Mỹ lau đi nước mắt mỉm cười với cô.
"Mình ngủ với cậu nhé!"
"Thôi đi mất công nửa đêm bảo bối cậu lại đi tìm cậu."-Giang Tiểu Mỹ lắc đầu.
Sáng hôm sau, Giang Tiểu Mỹ đưa Thẩm Nhược Tư đến trường mẫu giáo nhìn hai mẹ con cô ôm hôn nhau tạm biệt bất chợt cô nghĩ đến đứa bé năm đó nếu được sinh ra nhất định cũng đáng yêu như Thẩm Nhược Tư. Đáng tiếc thế giới này không bán thuốc hối hận. Giang Tiểu Mỹ lau đi nước mắt cố kìm nén cảm xúc bản thân.
Thẩm Nhược Giai vừa đến công ty nhận điện thoại Phelan nói cô chuẩn bị tối cùng anh đi dự tiệc. Thẩm Nhược Giai ngẩn người đây đâu phải việc của cô nhưng cô cũng đâu dám từ chối sếp công việc tốt như này, mức lương cũng lớn thực sự rất khó tìm. Thẩm Nhược Giai cắn răng đồng ý. Giờ ăn trưa nói chuyện với Giang Tiểu Mỹ nhờ cô đón con hộ, hứa sẽ về sớm. Cũng vì chuyện này mà Nhã Tịch nhìn cô bằng ánh mắt khác ngày thường đều coi cô nhưng không khí, hôm nay biết được người đi cùng Phelan là cô tức giận trong lòng. Đây là buổi tiệc rượu lớn Nhã Tịch vốn đã chuẩn bị từ lâu lại bị cô hớt tay trên.
Tan làm Phelan đưa cô đến một tiệm váy chọn cho cô một bộ váy đỏ rồi mời người trang điểm cho cô hơn hai tiếng đồng hồ. Thẩm Nhược Giai mới chuẩn bị xong, từ lúc cô bước ra khỏi cánh cửa ánh mắt Phelan không khác gì một con sói đói nhìn thấy con cừu non tơ trước mặt. Buổi tiệc mở ở nhà riêng của một người trong giới kinh doanh rất nhiều ông chủ có máu mặt tại đây. Có vài người Phelan mời rượu, cũng có người mời rượu anh nhưng tất cả anh đều chỉ dùng nước ngọt Thẩm Nhược Giai thảm hơn uống đến nỗi trời đất không phân biệt nổi. Cuối cùng cô tìm chỗ ngồi nghỉ vừa quay lại thấy Phelan đang uống rượu với một người lớn có vẻ rất quyền lực. Thì ra anh biết uống rượu lại lôi cô theo mà không phải Nhã Tịch chả lẽ bộ dạng say cô rất ngốc nghếch khiến anh thích thú. Ngoài lý do này ra cô không thể nghĩ ra cái khác. Phelan đi chưa đầy năm phút lúc quay lại mặt anh còn trắng hơn tờ giấy tay không ngừng ấn vào bụng mình.
"Chúng ta về thôi! Cô lái được xe chứ?"- giọng Phelan giờ rất khó nghe.
Thẩm Nhược Giai nhìn qua biết anh nhất định mắc bệnh doanh nhân tài giỏi chính là bệnh dạ dày. Thẩm Nhược Giai gật đầu, hai người đi tới xe anh. Phelan lên xe nhắm mắt lại cắn chặt môi khuôn mặt ngày trở lên trắng bạch.