Chương 31: Coi như phí đặt cọc 2

Một người đàn ông lịch lãm từ căn biệt thự bước ra, dáng người cao hơi gầy khuôn mặt tuấn tú kết hợp với bộ âu phục xám trông anh ta thực sự rất phong độ.

"Âu Tổng thật không ngờ anh đích thân đến đây một chuyến."- Lâm Thành bước đến vươn tay bắt tay Âu Dương Thiên đang dụ dỗ cô.

"Lâm Tổng lâu không gặp." - Âu Dương Thiên cũng không làm anh ta mất mặt bắt tay anh ta.

"Đây nhất định là Âu phu nhân rồi. Nghe đồn từ rất lâu giờ mới gặp mặt."- Lâm Thành quay lại phía cô chào hỏi.

Thẩm Ngược Giai thấy ánh mắt anh ta chút sợ hãi lấp sau lưng anh. Lâm Thành chỉ có thể cười trừ.

"Nào chúng ta vào trong đi."- Lâm Thành dẫn đường cho ba người vào trong. Căn biệt thự xây theo phong cách Âu, trang hoàng lịch sự đúng như mơ ước của mọi các cô gái. Lâm Thành không nhanh không chậm dẫn ba người đi thăm quan căn biệt thư. Thẩm Nhược Giai mặc dù là tiểu thư đài cát lần đầu tiên cô thấy một căn biệt thự động lòng người đến vậy.

"Căn biệt thự này có khiến Âu phu nhân vừa lòng." - Bỗng nhiên bị hỏi Thẩm Nhược Giai bất ngờ nhìn anh ta.

"Tôi rất thích."- Đối người lạ trước mặt Thẩm Nhược Giai chỉ có thể lịch sự đáp trả.

"Vậy tốt rồi!" Lâm Thành đưa ba người vào phòng khách. Người làm mang trà lên cho họ.

"Căn biệt thự này với 5% cổ phần Thẩm Thị, đổi lại mạng em gái tôi. Âu Tổng nể mặt chứ!"- Lâm Thành từ tốn nói trên khuôn mặt vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh.

"Lâm Tổng hiểu nhầm rồi. Chúng tôi đến đây không phải vì căn biệt thự này. Tôi muốn mua lại 5% cổ phần Thẩm Thị. Còn chuyện em gái anh tôi thực sự không có biết gì." - Âu Dương Thiên càng bình tĩnh hơn anh ta , đem tất cả phủi sạch không liên quan đến mình.

Thì ra Lâm tổng chính là Lâm Thành nổi tiếng gần xa. Đôi mắt vốn nhút nhát Thẩm Nhược Giai trở lên sắc bén đến nỗi nếu giờ có con dao trong tay cô sẽ không ngầm ngại đâm Lâm Thành vài nhát.

"Âu Tổng tôi nghĩ chúng ta không lên làm mất thời gian của nhau nữa. Tôi biết em gái tôi làm chuyện có lỗi hai người có thể nói là không thể tha thứ nhưng ở đây tôi thay mặt con bé xin lỗi hai người. Dù sao Âu Gia cũng giam giữ trái phép em gái tôi ba tháng này rồi. Con bé cũng chả còn hình dạng người. Coi như Âu tổng nể mặt quan hệ hai gia đình chúng ta cho con bé một đường sống."



"Nếu như Lâm Tổng không muốn bán cổ phần vậy chúng tôi xin phép."- Âu Dương Thiên không nói hai lời ôm eo Thẩm Nhược Giai đứng dậy rời đi.

Tiểu Tiêu cũng đứng dậy đi theo hai người ra ngoài.

"Anh à, em không nghĩ tên đó lại lật lọng như vậy. Hắn nói gặp anh sẽ bán số cổ phần trong tay hắn."- Tiểu Tiêu bực dọc nói.

"Không sao trong tay chúng ta có 60% cổ phần 5% đó không quan trọng."- Mặc dù biết Thẩm Gia có Lâm Thị chống lưng cuộc chiến dành dật này không dễ dành gì.

Âu Dương Thiên quyết không vì vậy mà để Thẩm Nhược Giai chịu thiệt. Căn biệt thự đó muốn mười căn anh cũng có thể xây cần gì của hắn ta. Nhìn Thẩm Nhược Giai có chút buồn phiền trong lòng anh lại hối hận mang cô tới đây. Tên chó chết đó biết anh dụ dỗ bao lâu mới khiến cô vui lại bị tên đó phá hỏng.

Thẩm Nhược Giai một tháng trước thực sự nhớ lại đêm đó. Người đứng trên cầu thang là Lâm Ánh Yên. Trước giờ gia thế họ Lâm luôn cao hơn họ Thẩm trong mắt Lâm Ánh Yên cô chỉ là kẻ hèn mọn không đánh nhắc tới. Âu gia và Lâm gia lại là hai gia đình thân thiết nổi tiếng trong giới thượng lưu, nếu như lời Lâm Thành nói thật Âu gia thực sự giúp cô hạ giận trong lòng có chút ấm áp. Sợ rằng việc này Thẩm Gia muôn đời không dám giúp cô. Hơn nữa cô lại biết rằng Âu Dương Thiên vẫn luôn giúp cô thao túng thị trường Thẩm Gia lấy lại Thẩm Thị cho cô.

Thẩm Nhược Giai trên đường trở về dựa người vào anh trái tim nhỏ bé cô lại vì anh đập loạn nhịp nữa rồi.

Âu Dương Thiên cũng không mấy thất vọng vốn anh muốn đưa cô đến thành phố này để vui chơi quên đi nỗi buồn. Buổi tối ở đây có khu phố hoa đăng. Khi mặt trời xuống núi cả khu phố ngập tràn trong ánh nến đèn. Các gian nhà đều không bật điện họ thắp nến cả con phố bán đèn l*иg, có cả đèn trời và hoa đăng, các trò chơi gian dân cổ truyền từ rất lâu. Âu Dương Thiên đưa cô đi đốt đèn trời còn thả hoa đăng, chơi vài trò chơi gian đến tận tối muộn mới về.

Thẩm Nhược Giai mang quần áo vào tắm trước nhưng khi cô nhìn vết mổ trên bụng cô lại trở lên trầm lặng. Nỗi đau và tình yêu của anh cô phải làm sao đây. Bỗng nhiên bàn tay ôm lấy eo cô.

"Anh vào đây làm gì?" - Thẩm Nhược Giai hét lên.

"Chúng ta tắm chung đi"- Âu Dương Thiên thì thào tai cô.

Không đợi cô từ chối liền mang cô ngâm trong bể tắm. Để cô nằm trên người mình, anh không ngừng vuốt ve cơ thể mềm mại cô. Mặt Thẩm Nhược Giai như trái cà chín mọng nhìn vào muốn cắn một miếng ngậm trong miệng.