Sau bữa cơm anh đưa cô phòng nghỉ bản thân lại đi đánh cờ với cha mình. Thẩm Nhược Giai không có anh lại lo sợ lên nằm trên giường quay qua quay lại đến hai giờ chiều nghe tiếng gõ cửa liền chạy ra mở cửa. Thấy Lưu Tuyết Hoa đứng bên ngoài bê khay có một bát gà tần lớn .
"Trưa nay ăn ít có đói không?"
"Cháu không đói"- Thẩm Nhược Giai bối rối nói. Dù đói cô cũng không thể công nhận.
"Sợ tôi đến thế sao?"
"Không phải ạ."
"Ăn đi."-Lưu Tuyết Hoa đưa khay cho cô.Thẩm Nhược Giai lấy từ tay bà.
"Tối đói cứ ăn đừng làm ra vẻ."- Lưu Tuyết Hoa nói rồi rời đi.
Thẩm Nhược Giai mang bát gà vào phòng. Âu Dương Thiên về phòng thấy Thẩm Nhược Giai đang ngủ ngon lành trên giường bên cạnh đầu giường chiếc bát đã ăn bị sạch. Xem ra mới được cho ăn thêm bữa phụ. Âu Dương Thiên đi tới nằm xuống từ phía sau ôm lấy cô vào lòng, anh thích mùi bưởi nhẹ nhẹ trên tóc cô .
Thẩm Nhược Giai ngủ đến tận năm giờ chiều mới dậy, vừa xoay người thấy Âu Dương Thiên nằm bên cạnh mình. Cô đưa tay vuốt về khuôn mặt anh, cảm giác dân trào một chút một chút nữa thôi cô có thể chạm vào hạnh phúc.
Bàn tay nắm lấy tay cô ép vào mặt anh, Âu Dương Thiên từ từ mở mắt bốn mắt nhìn nhau bên trong chỉ có đối phương.
"Làm gì vậy? Em muốn sàm sỡ chồng mình hả?"- Thẩm Nhược Giai đỏ mặt úp vào ngực anh. Âu Dương Thiên kéo cô vào lòng .
Xem bộ dạng thẹn thùng cô cười lớn. Hai người ngủ lại một đêm ở nhà lớn, sáng hôm sau Âu Dương Thiên chở cô về nhà bản thân lại đến công ty làm việc.
Thẩm Nhược Giai trở về liền tắm rửa đi ngủ một giấc. Lúc sau trong nhà có tiếng ồn đánh thức cô, Thẩm Nhược Giai lấy áo khoác lên người đi xuống nhà thấy Dì Chu đang dạy bảo hai cô gái trẻ.
" Tiểu thư làm cô tỉnh giấc sao?"- Dì Chu đi tới đỡ cô ngồi xuống ghế.
"Họ là ai vậy?"- Thẩm Nhược Giai lắc đầu mỉm cười với bà.
"Đây là hai người làm bên Âu Gia gửi tời để chăm sóc cô."
"Chào tiểu thư"- Hai người đồng thanh nói.
"Tên là gì?"
"Em là Tiểu Hoàn, còn đây là Tiểu Đồng."- Tiểu Hoàn nhanh mồm nhanh miệng nói.
Thẩm Nhược Giai nhìn hai người chắc chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, cũng ưa nhìn lại nhanh nhẹn cảm thấy rất vừa lòng. Dù sao nhà này chỉ có Dì Chu chăm sóc cô, sau này cô sinh con nhất định rất bận rộn lại khiến bà thêm vất vả giờ có thêm hai người giúp đỡ bà cô cũng an tâm hơn.
"Dì xem còn phòng cho hai cô bé này vào ở đi."
Dì Chu gật đầu.
"Sau này có gì không hiểu không biết thì hỏi Dì Chu. Nghe lời Dì ấy."
"Dạ"- Hai người đồng thanh đáp.
"Hai người theo Dì Chu lên phòng dọn dẹp đồ đạt của mình đi."
Buổi chiều, Âu Dương Thiên về nhà thấy hai người con gái trẻ trong nhà thấy không thoải mái. Sau khi hỏi chuyện Dì Chu xong lên phòng thấy Thẩm Nhược Giai ngồi trên giường đọc sách bà bầu đi tới trèo lên giường áp tai vào bụng cô.
"Hôm nay, con có bắt nạt em không?"- Âu Dương Thiên vuốt về bụng bầu cô.
"Không có con rất ngoan." - Thẩm Nhược Giai mỉm cười dịu dàng.
"Giai Giai, em nghỉ ở nhà đi đừng đi làm nữa."
Thẩm Nhược Giai gật đầu nhẹ, cô cũng có ý định này vốn sức khỏe cô không tốt muốn nghỉ ngơi sớm ở nhà tĩnh dưỡng.
Hai đứa trẻ chuyển đến học thực sự rất nhanh chỉ hơn tuần đã quen với công việc trong nhà, chỉ có nấu nướng thì chưa thành thạo mấy vẫn là do Dì Chu đảm nghiệm.
Hôm đó Dì Chu nói muốn về quê, gia đình ở quê có việc Thẩm Nhược Giai không suy nghĩ nhiều liền đồng ý cho bà về quê. Dì Chu trước khi đi còn dặn dò hai đứa trẻ chăm sóc cô thật kỹ còn nói ngày mai sẽ lên ngay. Thẩm Nhược Giai cảm thấy bác lo lắng quá, an ủi bà cứ lo xong việc thì lên không cần vội . Ở nhà ngoài ăn với ngủ cô hoàn toàn không có việc gì mới khiến Dì Chu yên tâm rời đi.
Tối đó Âu Dương Thiên gọi điên về nói bản thân có tiệc về muộn bảo cô ngủ sớm không phải đợi anh. Thẩm Nhược Giai ăn tối xong về phòng đọc sách đến mười giờ vốn định uống nước rồi đi ngủ lại thấy bình nước đã hết. Thẩm Nhược Giai thấy hơi mỏi lưng đứng dậy muốn vận động một chút cằm bình nước đi lấy. Ra khỏi cửa bên ngoài tối om, cô có chút sợ hãi mở sáng điện bên ngoài , đến cầu thang cũng bật điện sáng mới từ từ đi xuống. Một cánh tay thò ra đẩy cô xuống.
"Ahhhhhhhh"-Thẩm Nhược Giai hét lên một tiếng.
Cả cơ thể ngã năn vài vòng xuống đất , lọ thủy tinh tinh vỡ thành mảnh vụn vung vãi khắp nơi. Cơn đau từ bụng truyền đến màu không ngừng chảy Thẩm Nhược Giai đau đớn ôm lấy bụng mình, trên trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi thi nhau chảy. Cơn đau thấm khổ giống nhưng ai đó đang lọc từng thớ thịt trên người cô. Trong cơn đau cô nhìn phía cầu thang Lâm Ánh Yên từ trên nhìn xuống nở nụ cười đáng sợ.
Âu Dương Thiên trở về bật điện nhìn thấy cảnh trước mặt khiến nồng độ cồn trong người anh tan biến hết. Thẩm Nhược Giai nằm im trong vũng máu đỏ. Anh chạy đến quỳ trên đất chân bị mảnh thủy tinh cắm vào không hề cảm thấy đau ôm lấy cô và.
"Người đâu, người đâu?" - Âu Dương Thiên hét lớn trong nhà lại im lặng đến đáng sợ không có một tiếng đáp trả nào .