Thẩm Nhược Giai làm thư ký tại một công ty thực phẩm nhỏ trong thành phố. Sau khi rời khỏi Âu Gia cô không trở về Thẩm Gia cũng không nói chuyện bản thân đã ly hôn, cô không muốn ba mẹ con nhà đó sung sướиɠ trước mặt cô. Thẩm Nhược Giai chọn thuê một căn hộ nhỏ ở gần nơi làm việc mặc dù hơi bé được cái sạch sẽ, an ninh tốt lại gần trung tâm giá cả vừa phải.
Sau khi trở về thành phố không bao lâu công ty cô vốn bình yên trên thị trường lại gặp sự cố về tài chính, bị một công ty lớn thu mua lại. Trước mắt mọi nhân viên đều khủng hoảng trước tình cảnh không báo trước, mọi hợp đồng đều bị rút vốn về Thẩm Nhược Giai chạy đi chạy lại các công ty đối tác mệt đến nỗi bở cả mồ hôi tai vẫn không tránh khỏi nguy cơ đổi chủ nhân mới.
Sau khi bị thu mua rất may tất cả nhân viên đều được giữ lại ở vị trí cũ. Sau khi đổi chủ tất cả hợp đồng cũng đồng loạt kí kết lại còn thêm nhiều hợp đồng mới phải xử lý, Thẩm Nhược Giai lại lần nữa bận tối mặt mũi mà ông chủ mới đã hơn một tháng vẫn chưa từng xuất hiện tại công ty. Giám đốc cũ cũng vẫn tạm thời giữ chức vụ giờ chỉ là làm thuê cho chính công ty mình xây dựng lên. Nghe nói công ty nhỏ bé của cô được một tập đoàn lớn thu mua vốn chả là gì trong mắt ông chủ mới.
Như mọi ngày cô vẫn đến công ty làm việc, không khí ngày hôm nay lại cực kỳ khác lạ mọi người đều lau chùi một lượt cả buổi sáng. Tầm hơn ba giờ chiều mọi người đều điều chỉnh lại thái độ và quần áo nghe nói giám dốc công ty mẹ sau một thàng thu mua quyết định đến thăm công ty. Thẩm Nhược Giai có rất nhiều việc để làm không chú ý đến điều này. Trong lúc cô đi đưa văn kiện đến các phòng ban không may va vào một người đàn ông.
"Á"- Ngực người đó rất cứng như muốn đập vỡ đầu cô vậy. Thẩm Nhược Giai xoa xoa chỗ xưng.
"Cô đi đứng kiểu gì vậy? Không nhìn đường đi hả?" Vị giám dốc cũ không biết phải trái liền la cô.
"Được rồi, không sao."
Thẩm Nhược Giai nghe giọng nói giật mình đánh rơi tài liệu xuống đất nhìn anh. Không phải chứ, đừng nói tập đoàn thu mua công ty cô là Thịnh Vượng. Câu trả lời trước mặt cô chính là đúng vậy đó. Âu Dương Thiên từ cao nhìn xuống bộ dạng luồn cuốn nhắc tài liệu cô vẫn chưng ra bộ mặt ngàn năm không đổi anh.
Hai năm bên nhau hai người gặp nhau chưa tới năm lần hơn nữa đã chuyện của hai năm trước nhất định anh sẽ không nhận cô chứ.
"Cô không làm sao chứ?"- Âu Dương Thiên lịch sự hỏi cô.
"Không, không sao" -Thẩm Nhược Giai ấp úm trả lời. Âu Dương Thiên không hỏi thêm liền rời đi.
Thẩm Nhược Giai thở phào nhẹ nhõm xem ra anh không nhận ra cô thật. Cũng đúng thôi, anh bận trăm công nghìn việc làm gì để ý đến một cô vợ bé nhỏ chưa gặp nổi đến năm lần của bản thân.
Âu Dương Thiên đi qua cô cánh môi trong tích tắc không tự chủ cong nhẹ.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Nhược Giai nhận được giấy chuyển công tác về công ty mẹ, chức vụ thư ký giám dốc không phải là Âu Dương Thiên sao? Không lẽ anh đã nhận ra cô, không thể nào cô và anh đã ly hôn trước đây anh luôn có một thái độ cách xa cô càng xa càng tốt sao có thể muốn cùng cô ở một chỗ.
Chả lẽ đến thời kỳ cô phải xin việc nhưng mà nghỉ rồi, lấy đâu ra tiền đóng tiền nhà còn cả sinh hoạt phí thời buổi khó khắn xin việc không dễ dàng. Hơn nữa cô muốn cảm thấy công ty mình gặp biến cố thực sự kỳ lạ, nếu mua được một công ty dễ dàng như vậy mua thêm vài công ty thực sự không khó khăn gì. Nghĩ thế nào cô cũng thấy bản thân không có đường lui.
Thẩm Nhược Giai cằm giấy tờ đến tập đoàn Thịnh Vượng. Phòng tài vụ nhận giấy tờ xác nhận đúng đưa cô đến phòng thư ký. Trong phòng ngoài thư ký trưởng Lưu ra còn hai người nữa là Tiểu Hồng và Mạc Hoa.
Nghe nói Lưu thư ký đã làm việc hơn mười năm ở đây, năng lực rất cao, đã ngoài ba mươi tuổi lại rất xinh đẹp bồ đồ công sở bó sát lộ rõ đường cong cơ thể đấy đà. Thẩm Nhược Giai vừa nhìn Lưu thư ký không khỏi tặc lưỡi khen ngợi, người phụ nữ khiến người phụ nữ khác vừa nhìn đã yêu thích nói chi đàn ông. Mạc Hoa và Tiểu Hồng cũng là những cô gái đôi mươi xinh đẹp đầy sức sống, trẻ trung, năng động.
Thẩm Nhược Giai đến đây làm việc, công việc không hề ít đi so với công ty cũ, phòng có bốn người lúc nào cũng trong tình trạng quay cuồng mọi chuyện hỗn loạn. Ngoài thư ký trưởng Lưu ra những người khác rất hiếm khi gặp được Âu Dương Thiên, đúng là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Thẩm Nhược Giai làm việc ở đây gần tháng nếu không tăng ca cũng phải mang việc về xử lý. Gần đây cô thấy cơ thể không được khỏe rất mệt mỏi lại chút khó chịu, không thiết ăn uống công việc lại nhiều suy nhược cơ thể trầm trọng.