Âu Dương Thiên nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng bệnh Thẩm Nhược Giai vốn đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.
"Sao vậy? Khó chịu ở đâu?"- Âu Dương Thiên ngồi xuống bên cạnh giường bệnh cô.
"Không có."- Thẩm Nhược Giai lắc đầu.
"Ngủ đi."-Âu Dương Thiên vuốt tóc cô. Thẩm Nhược Giai nhắm mắt lại hơi thở nhẹ nhẹ.
Cuối cùng Âu Dương Thiên cảm thấy an tâm hơn chút, đúng là trẻ con vẫn lo nhiều thứ. Nửa đêm, Thẩm Nhược Giai chỉ cần cọ quẩy một chút khiến Âu Dương Thiên chau may chỉnh lại chăn giúp cô.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhược Giai tỉnh dậy thấy Dì Chu ở bên cạnh.
"Tiểu Thư, cô thật là. Khó chịu cũng không nói tôi biết." - Dì Chu chỉnh lại chăn của cho cô không quên cằn nhằn vài câu với cô.
"Tại con không muốn Dì lo." Thẩm Nhược Giai cố mỉm cười.
Dì Chu cũng lớn tuổi lại chăm sóc cô, trong lòng Thẩm Nhược Giai có chút gì đó khó nói. Ban đầu Dì Chu cảm thấy cô chỉ là nhân tình nhỏ bé của cậu chủ, sau đó biết cô có thai liền nghĩ đến cô đã bày trò lừa đảo nhưng khi ở với cô bà liền nhận ra cô mới là kẻ bị lừa. Một đứa trẻ đơn thuần lại không quan hệ, cô có thể lừa được ai cơ chứ.
"Hey, bây giờ cô thành ra thế này, không phải tôi càng lo hơn sao."
"Con xin lỗi."- Thẩm Nhược Giai áy náy nhìn bà.
"Được rồi, tiểu thư giờ cô lên nghỉ cho tốt đừng ảnh hưởng đến đứa bé."- Dì Chu an ủi cô.
Cũng tại cô tham ăn cũng may đứa bé không sao nếu không cô nhất định hối hận suốt đời. Năm giờ chiều tan làm Âu Dương Thiên liền tới bệnh viện thay ca cho Dì Chu về nhà.
Thẩm Nhược Giai cả ngày không ăn thì ngủ cảm thấy nhàn chán lúc cô quay sang thấy Âu Dương Thiên ngủ trên sofa trong phòng bệnh, một đêm không ngủ lại thêm làm việc cả ngày khiến anh ngủ quên lúc nào không biết. Thân hình Âu Dương Thiên rất cao lớn phải tầm một mét tám nằm trên chiếc ghế có mét rưỡi nhìn anh vô cùng đáng thương.
"Âu Dương Thiên." - Thẩm Nhược Giai gọi nhỏ hàng lông mày ríu lại từ từ mở mắt.
"Sao vậy? Khó chịu sao?"
"Không có, hay anh về nhà ngủ đi. Ở đây có ý tá và bác sĩ lo cho tôi rồi!"
"Không cần cô lo, cô lo cho bản thân mình trước đi." - Âu Dương Thiên tới gần chỉnh lại chăn cho cô, cũng tới mười giờ tối rồi.
Cô vốn nghĩ do bản thân làm phiền mọi người mới có lòng tốt lo cho anh không ngờ bị anh nạt lại cô. Thẩm Nhược Giai chỉ bị loét dạ dày nằm một ngày hai đêm liền được thả về.
Tối đó, Âu Dương Thiên đi dự tiệc mãi đến tối muộn mới trở về nhà. Thẩm Nhược Giai nửa đêm đói bụng xuống ăn vụng thấy anh mở cửa bước vào cả người lảo đảo chân nam đá chân chiêu. Thẩm Nhược Giai lần đầu tiên thấy anh như vậy, đi tới gần anh.
"Âu Dương Thiên, anh làm gì uống say vậy?"
Âu Dương Thiên nhìn thấy cô vươn tay nắm lấy tay cô kéo lại gần ấn vào tường. Thẩm Nhược Giai sợ hãi đẩy anh ra sức cô sao lại với anh. Âu Dương Thiên cúi xuống cánh môi chạm môi cô.
"Bốp"- Thẩm Nhược Giai thẳng tay tát anh một cái.
Âu Dương Thiên bị tát liền tỉnh rượu buông cô ra,Thẩm Nhược Giai mắt còn đọng nước nhìn anh, ánh mắt như xuyên thấu con người trước mặt. Cô co chân chạy về phòng, bình thường không khoá chốt cửa hôm nay đặc biệt ấn chốt cửa lại như vậy mới có cảm giác an toàn.
Cả một đêm Thẩm Nhược Giai giật mình tỉnh giấc. Cho đến sáng mới có thể ngủ một lúc thì chuông đồng hồ đã kêu, cô mang đôi mắt gấu trúc xuống nhà còn mơ màng vừa gặp Âu Dương Thiên lại tỉnh ngủ. Tối qua làm càng hôm nay lại như không có chuyện gì, Thẩm Nhược Giai hôm nay còn đặc biệt cằm bát cháo trắng ngồi xa anh một chút. Âu Dương Thiên nhìn thấy cũng không nói gì. Lúc lên xe cũng không ngồi ghế trước chỉ dám ngồi ghế sau ánh mắt cũng không rời người anh, Âu Dương Thiên chỉ mới dơ tay ra lấy hộp thuốc lá bên cạnh Thẩm Nhược Giai đã co mình lại. Xem ra bước đi này anh đã đi sai rồi. Âu Dương Thiên vốn chưa từng theo đuổi con gái, đối với cô nhóc trước mặt dường như bất lực. Nếu trên thương trường không cần suy nghĩ một phát đập chết đối thủ nhưng trong tình yêu vốn không thể vội vàng khiến người ta sợ hãi mà chạy mất.
Sau khi xe dừng trong gara ô tô, Thẩm Nhược Giai mở cửa chạy khỏi ô tô đi phía ra ngoài đi bộ lên tầng một đi qua đại sản vào cầu thang nhân viên, có chết cô cũng không ở cùng anh một chỗ. Nhìn dáng vẻ bỏ trốn của cô Âu Dương Thiên lại càng buồn sầu, khó khăn lắm mới kéo cô lại gần một chút, bồng bột một cái cách xa nghìn dặm.
Tiểu Tiêu tung tăng đẩy cửa bước vào thấy Âu Dương Thiên cầm túi đá chườm trên má mình.
"Trời ơi, ai ăn gan mật gan gấu đánh anh vậy?"- Tiểu Tiêu ngồi xuống bàn trà rót cốc trà đưa lên miệng uống.
"Thẩm Nhược Giai"
"Phụt"-Ngụm trà trong miệng Tiểu Tiêu phun ra ngoài.