Nghe cô nói như thế, nụ cười trên môi hắn dần dần tắt, hai cánh tay từ từ buông người cô ra, hắn cười lạnh, nụ cười của sự nhớ mong, sự bất lực, sự chua chát…bao cảm xúc hòa lẫn trong nụ cười của hắn, ánh mắt hắn đỏ ngầu như muốn phát khóc nhìn cô, cất giọng trầm trầm hơi run run
“Đừng như thế Thanh Hân, Hàn Trạch Âu tôi đã đợi em tận 4 năm. Dù em có hóa thành tro tôi cũng sẽ nhận ra em…Đừng nói dối nữa … Về nhà với tôi đi…Ngoan”
Thanh Hân lúc này chỉ để ý đến đôi mắt của hắn, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, người cô lại run lên bần bật. Cô nhớ rất rõ, mỗi khi hắn định đánh hay bóp cổ cô đến mức nghẹt thở thì đôi mắt hắn đều đỏ như thế này. Cố nén nỗi sợ, dùng giọng bình tĩnh khẳng định với hắn thêm lần nữa
“Hàn tổng…tôi thật sự không phải Hàn thiếu phu nhân của anh. Anh thật sự đã nhận nhầm người rồi”
Hắn nhếch miệng cười, kéo cô áp sát vào người hắn, đột nhiên hắn cúi đầu, ghé sát vào tai cô
“Thiếu phu nhân, em có biết không, mỗi khi em nối dối hai tai đều sẽ đỏ lên. Em nói em không phải là Hàn thiếu phu nhân, không phải là vợ Hàn Trạch Âu tôi. Thế em tự mình kiểm tra xem sau lưng em có phải có hình xăm mặt sói kèm theo dãy số 9213 cùng kí hiệu chữ kí của Hàn Trạch Âu tôi có trên vai em hay không? Chính tay tôi đã xăm cho em, không lẽ tôi còn không nhớ hay sao”
Đột nhiên hắn lướt nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, bất giác mỉm cười hài lòng.
Nghe hắn nói như thế, bây giờ cô cũng đã biết được vì sao phía vai trái lại có hình xăm nhỏ đó. Hít một hơi thật sâu, dùng đôi mắt xanh không mang theo chút rung động nào nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, cất giọng
“Phải…Tôi của quá khứ là Giang Thanh Hân, là Hàn thiếu phu nhân trên danh nghĩa được người người ngưỡng mộ, là người mà 4 năm về trước anh đã liên tục dùng lời lẽ nhục mạ, là người mà đã khóc cạn nước mắt van xin anh tha mạng cho tôi…nhưng kết quả thế nào, sau khi lấy lại giác mạc anh đã nhẫn tâm ném tôi xuống biển sâu… kết quả khi tôi tỉnh dậy thì hay được tin báo chí liên tục đưa tin là Giang Thanh Hân tôi đã chết…” Nước mắt cô kiềm nén bấy lâu bây giờ lại vì hắn mà một lần nữa trào ra, cô gạt đi nước mắt, lạnh lùng cất giọng
“Xin lỗi Hàn tổng, tôi và anh đã kết thúc từ 4 năm trước. Từ sau khi tôi kí tên vào tờ giấy ly hôn của 4 năm trước thì chuyện tôi với anh là vợ chồng đã trở thành quá khứ, Giang Thanh Hân tôi cũng đã chết dưới biển sâu từ 4 năm trước với danh phận không phải là Thiếu phu nhân, không phải là vợ của Hàn tổng anh mà là dưới danh phân, dưới tên gọi “vợ cũ” bị mù của anh. Tôi của ngày hôm nay là Hạ Ninh Hinh, anh của hôm nay là Hàn tổng của tập đoàn hàng đầu thế giới MW. Một cô gái bình thường như tôi không mong được Hàn tổng đây chú ý đến. Xin lỗi vì một người tầm thường như tôi đã làm vấy bẩn bầu không khí sáng này của ngài”
Cô vừa dứt lời, cửa thang máy cũng đã mở, Hạ Vũ đang đứng dựa vào tường thấy cô hai mắt đỏ hoe, mặt đẫm nước mắt bước ra từ thang máy thì hơi bất ngờ,lúc nãy gọi điện vẫn còn bình thường cơ mà, vội chạy đến đưa tay lau đi giọt nước mắt trên gương mặt cô
“Chị sao thế!? Đã xảy ra chuyện gì sao? Thôi nào…hôm nay em sẽ hi sinh cho chị ôm một lần vậy”
Hạ Vũ dang tay ôm cô vào lòng, cô lúc này cứ như một bức tượng, đứng bất động ở đấy, không đẩy cũng không đáp lại cái ôm của cậu.
“Hạ Vũ, sao chị lại gặp lại anh ta chứ…hic…hic…tại sao lúc chị sắp quên được anh ta thì anh ta lại xuất hiện trước mặt chị, làm náo loạn cuộc sống của chị chứ. Tại sao lúc trong thang máy gặp lại anh ta, con tim chết tiệc này của chị lại một lần rung động với anh ta chứ.”
Hạ Vũ cậu không hỏi cũng biết người mà cô nói đến là ai. Chỉ hỏi một câu
“Chị còn yêu anh ta không?”
Câu hỏi của Hạ Vũ đã làm tâm cô thắt lại, nước mắt vô thức càng lúc càng chảy ra, không hiểu sao câu hỏi của cậu lại làm trái tim cô đau đến thế, ngay cả bản thân cô cũng không biết có còn yêu hắn không, cô im lặng không đáp.
“Chị biết không, vũ khí của phụ nữ là nước mắt, vũ khí của đàn ông là sự im lặng. Nếu chị yếu lòng thì hãy khóc một trận thật lớn, đừng cố gắng tỏ ra là bản thân mình kiên cường như một người đàn ông”
“Tại sao chị lại không vứt bỏ được hình ảnh anh ta ra khỏi tâm trí chứ, tại sao, tại sao…hic..hic…”
Cô lúc này đã ôm chầm lấy Hạ Vũ khóc một trận thật to như đứa trẻ…Hai người bọn họ bây giờ cũng đã trở thành tâm điểm bàn tán của đám nhân viên
“Này…cô gái đó là ai thế”
“Cậu có biết không sáng hôm nay tôi đưa con đi học đã thấy cô ấy đưa một tiểu bảo bảo đến trường đấy”
“Không lẽ là con bọn họ”
“Cũng có thể…”
“CFO của tôi đã kết hôn rồi sao. Ôi con tim bé nhỏ của tôi, huhuhu”
…………..
Ở một góc của thang máy, mọi hành động của cô và Hạ Vũ đã được hắn thu vào tầm mắt, khi đám nhân viên đi ngang nói câu “Không lẽ là con bọn họ” hai tay hắn lúc này đã cung thành nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu. Điều đáng ngạc nhiên là hắn không chạy lại kéo tay cô ra, hắn đơn giản chỉ đứng bất động một góc ở đó. Đợi đến khi cô bấm thang máy rời khỏi đây, hắn mới từ từ bước ra, mang sắc thái lạnh lùng đi đến phòng họp như chưa từng có chuyện gì xảy ra.