Chương 37: Che giấu tâm tư

Trong căn phòng giam chỉ có chút ánh sáng của đèn phẫu thuật, hắn đang nắm chặt lấy tay cô

“Đợi khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi tôi sẽ đi tìm em…hửm…?”

Hắn…đang khóc. Thật không thể tin được, một kẻ như hắn lại có thể rơi nước mắt. Hắn… đang trò chuyện với cô…

“Chiếc nhẫn này xứng đáng thuộc về em…Hi vọng lúc em tỉnh lại sẽ vẫn còn đeo nó, không vứt bỏ nó. Tôi xin lỗi! Đợi sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho em…Thật ra…Tôi… cho phép em yêu Hàn Trạch Âu tôi…và cũng cho phép em sau này hận tôi…Nhưng mong em đừng hận tôi quá lâu…hửm...Thật sự…thật sự…tôi sẽ không chịu nổi đâu…”

Hắn không kìm nổi nước mắt của mình nữa rồi. Hắn khóc, hắn khóc thật rồi. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, hắn thấy lực bất tòng tâm, hắn đường đường là tổng tài cao cao tại thượng đứng đầu tập đoàn nổi tiếng thế giới, đừng đường là lão đại Hắc bang trên dưới hơn trăm ngàn thuộc hạ, hắn muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, thế mà lúc này hắn chỉ muốn ở cạnh một Giang Thanh Hân bé nhỏ, hắn chỉ muốn ở cạnh vợ hắn thế mà hắn lại không làm được…Hắn thật là vô dụng…

“Tạm biệt…Thiếu phu nhân…vợ Hàn Trạch Âu tôi!!!”

Mũi tiêm trên tay hắn từ từ đâm vào cánh tay Giang Thanh Hân…mũi tiêm trên tay hắn vừa tiêm xong cũng là lúc nhịp tim của Giang Thanh Hân dần dần đập chậm lại, hơi thở dần dần yếu đi…

“Hàn Trạch Âu …cậu đang làm cái quái gì thế…?!”

Thấy nhịp tim của Giang Thanh Hân trên máy điện tâm đồ chỉ hiển thị một đường thẳng. Kẻ ngốc cũng biết là hắn đã làm gì cô…

“Trạch Âu…Giang Thanh Hân là vợ của anh mà!!? Hic…hic…”

Nhã Tịnh hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn, bây giờ cô đã không thể giữ bình tĩnh được nữa, cô …bây giờ chỉ muốn gϊếŧ chết tên máu lạnh Hàn Trạch Âu này ngay lập tức.

“Tại sao? Rõ là cậu biết Giang Thanh Hân không phải là hung thủ thế tại sao cậu lại còn ra tay gϊếŧ cô ấy? HẢ…HẢ…TẠI SAO?”

Nhã Tịnh như nổi điên, Giang phu nhân lúc sinh thời đã giao cô ấy cho cô, họ hi vọng cô chăm sóc tốt cho Giang Thanh Hân, thế mà Trương Nhã Tịnh cô lại phụ lòng bọn họ, cô thật không đáng mặt người nhà họ Trương chút nào…

“Bình tĩnh…Ngoan…Nghe anh…Đây là chuyện riêng của lão đại em đừng can thiệp vào biết đâu lại là tốt nhất…”

Dư Sinh lúc này ôm chầm lấy Nhã Tịnh, mặc cho cô ấy cắn, cấu xé, vùng vẫy…anh vẫn không buông tay, ra sức trấn an…

“Lời thề cái rắm…toàn bộ đều là gạc người…toàn bộ là lừa người…Những lời cậu hứa trước mặt mọi người là cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc trong suốt phần đời còn lại của cô ấy là bằng cách này đây sao hả Hàn Trạch Âu, nào câu “anh hứa làm người chồng, người cha tuyệt vời nhất bằng cả trái tim mình”, người như cậu làm gì có trái tim mà hứa những lời như thế. Nhã Tịnh tôi khinh…tôi phi…cậu mau trả Giang Thanh Hân lại cho tôi”

Nhã Tịnh cô đã chọc giận đến giới hạn của Hàn Trạch Âu, nếu không phải cô ấy là bạn từ nhỏ đồng thời là vợ của Trần Dư Sinh thì hắn đã cho cô ăn một phát đạn ngay từ đầu rồi. Hắn không nói gì, chỉ liếc mắt, cau mày nhìn Dư Sinh một lúc, sau đó hằng giọng

“Lão nhị…tôi cho cậu 1 phút giải quyết…”

Dư Sinh anh biết mỗi khi hắn không gọi tên anh là Dư Sinh mà gọi theo chức vụ trong bang thì anh biết là hắn đã thật sự nổi giận. Anh bây giờ chỉ còn cách đánh ngất Nhã Tịnh, có như thế, cô ấy mới không làm ồn được nữa..

“Anh hai…à không…Lão đại…Anh thật sự đã…chị dâu”

Vừa nói, Trạch Phong vừa đưa tay lên cổ mình ra dấu…Nếu hắn đã thật sự làm thế thì Trạch Phong anh không biết phải về nói với ba mẹ thế nào mới phải, anh không có khả năng cũng không có tài khua môi múa mép đâu…Tại sao anh lại là em của Hàn Trạch Âu chứ…như thế là quá xui cho anh rồi…anh...muốn đầu thai chuyển kiếp lại ngay tức khắc, không muốn mang chung họ Hàn với tên ác ma này nữa đâu…

Hắn không trả lời câu hỏi của Trạch Âu, nhưng nhìn biểu cảm không cảm xúc trên gương mặt hắn cũng khiến mọi người ở đây đoán được phần nào sư việc…

Hắn thản nhiên vứt ống tiêm xuống đất, ống tiêm vang lên một tiếng vỡ tan tành y như trái tim hắn lúc này…hắn giả vờ nói với cả thế giới, giả vờ nói với cô là trái tim rẻ mạt của cô chỉ là một món đồ chơi của hắn, hắn một chút cũng không động lòng…Hắn…đang nói dối…hắn sắp không chống đỡ nổi nữa rồi…

Bỏ mặc tiếng vỡ phía sau, hắn lúc này cần bình tĩnh, hắn…cần rượu…Cứ thế mà ung dung lại ngồi trước ghế sofa, bình tĩn, thản nhiên mở nắp chai rượu vang Hi Lạp trên tay như chưa có chuyện gì xảy ra…Hắn bình tĩnh đến đáng sợ, bình tĩnh đến nổi tim hắn như bị ai đó bóp nghẹn không thở được…Cứ như thế mà uống cạn từng ly, từng ly…

Sau khi đặt Nhã Tịnh cẩn thận ở ghế sofa dài ở góc dối diện, Dư Sinh và đám Hoàng Khâu lúc này cũng đã đi đến chỗ hắn…

“Thế bây giờ nên làm thế nào với Giang Thanh Hân…”

Ly rượu xoay xoay trên tay hắn bỗng dừng lại, hắn lén đưa mắt nhìn lấy thân ảnh nhỏ bé đang nằm bất động trên bàn mổ kia…im lặng..im lặng ngắm nhìn…không nói gì…