Chương 11

“Vậy thôi.” Tống Lê tiếc nuối nói. Cô nhìn Thịnh Minh Chiêu một lúc, giả vờ thở dài nói, “Sao lại để ‘nước tốt’ chảy vào đồng nhà họ Tần nhỉ! Thật đáng tiếc! Hai người tiêu hóa nội bộ, người khác thì…” Tống Lê thở dài thườn thượt.

“Cậu định làm sao để lừa gạt ông già nhà cậu?” Thịnh Minh Chiêu hỏi.

Tống Lê suy nghĩ một lúc, cô nói: “Làm cho tiền chảy đi, đến khi tôi tiêu hết thì ông già sẽ biết tôi là người chỉ biết hưởng thụ mà thôi.”

Thịnh Minh Chiêu giơ ngón cái khen ngợi: “Cậu thật là tiểu thiên tài!”

Tống Lê cười ranh mãnh, đáp: “Giờ mới biết à.”

“Đừng đùa nữa, nói thẳng ra đi.” Thịnh Minh Chiêu không nghĩ rằng Tống Lê chỉ nói cho vui, cô ấy có lẽ thực sự có kế hoạch.

Tống Lê ho một tiếng, nhìn Thịnh Minh Chiêu nói: “Cậu còn nhớ Triệu Nhàn không?”

Thịnh Minh Chiêu lắc đầu, thẳng thắn nói: “Tôi không nhớ.”

Tống Lê bị nghẹn, hừ một tiếng nói: “Đó là người yêu cũ đã chia tay của tôi.” Cuối cùng, cô bổ sung thêm một câu, “Lý do là vì tôi không xinh đẹp bằng Tần Trường Nghi!”

Thịnh Minh Chiêu giả vờ nói một tiếng “Ồ”: “Rồi sao nữa? Cậu định ợ ra nuốt lại hả?”

“Tất nhiên là không!” Tống Lê cắn răng nói, “Tôi nghe nói cô ấy sắp đóng một bộ phim học đường.”

Thịnh Minh Chiêu nói: “Tiếp tục.”

Tống Lê thở dài nói: “Cô ấy có một kẻ thù không đội trời chung tên là Lê Linh, nghe nói cũng định quay phim học đường. Hai người tuổi tác tương đương, phong cách quay phim giống nhau, không tránh khỏi bị so sánh. Triệu Nhàn lúc nào cũng thua.”

Thịnh Minh Chiêu nhìn Tống Lê, nghi ngờ nói: “Vậy cậu định báo thù cho người yêu cũ?”

Tống Lê đáp: “Không, nghe nói chuỗi tài chính bên Lê Linh bị đứt, tôi định đầu tư.”

Thịnh Minh Chiêu: “...” Hóa ra là định làm từ thiện. “Kịch bản thế nào?” Cô hỏi.

Tống Lê thành thật nói: “Không biết.”

Thịnh Minh Chiêu không chắc liệu Tống Lê có thực sự muốn phá sản hay chỉ là giả vờ. Vẫn nhớ/cay người yêu cũ mãi không quên sao?

“Cô ấy vẫn còn quan tâm đến Tần Trường Nghi đấy, cậu không đi sao?” Tống Lê khích bác.

“Trẻ con.” Thịnh Minh Chiêu nhẹ nhàng chế nhạo, rồi nói, “Đưa kịch bản cho tôi xem trước đã.” Không có ấn tượng gì, có lẽ không phải nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết, ít nhất không giống cô, là một nhân vật phản diện sắp sửa “cụ đi chân lạnh toát”. Cô không quan tâm đến tình yêu hận của hai người kia, nhưng vì Tống Lê muốn đầu tư, là bạn thân của cô ấy, tự nhiên cô cũng không thể đứng nhìn, lỗ một chút tiền cũng không thành vấn đề.

Nghe Thịnh Minh Chiêu nói vậy, Tống Lê biết cô đã mềm lòng, quay lại ôm Thịnh Minh Chiêu, nhưng bị Thịnh Minh Chiêu đẩy ra với vẻ khinh thường.

Thâm Thành.

Sau khi xuống máy bay, Tần Trường Nghi liên tục lướt điện thoại.

Vương Chiếu lén nhìn sếp của mình đang có hành vi bất thường, không biết nói gì cho phải.

Tần Trường Nghi vẻ mặt lạnh lùng, những người nhắn tin cho cô rất nhiều, chỉ duy nhất không có Thịnh Minh Chiêu. Cô hơi cáu kỉnh mở Weibo ít khi sử dụng, nhìn vào danh sách những người cô theo dõi, thấy "Nhật Nguyệt Chiêu Chiêu", quả nhiên, Thịnh Minh Chiêu không theo dõi lại. Cô lạnh lùng thoát khỏi danh sách, bỗng nhiên nhìn thấy một chủ đề nóng trên mạng xã hội.

#Thịnh Minh Chiêu nɠɵạı ŧìиɧ#

Trong chốc lát, cô tưởng mình nhìn nhầm, thoát ra khỏi Weibo rồi lại vào một lần nữa. Phía sau chủ đề có một từ "nổ", đang leo lên từng tầng. Tần Trường Nghi nhấp vào chủ đề, chỉ thấy một bức ảnh mờ nhạt, hai người dường như đang ôm nhau, một người lộ mặt, chắc chắn là Thịnh Minh Chiêu không nghi ngờ gì nữa.

Về người kia…

Tần Trường Nghi sắc mặt trầm xuống, đang định bảo Vương Chiếu xử lý chuyện này, lại lướt thấy động thái của Thịnh Minh Chiêu.

Nhật Nguyệt Chiêu Chiêu V: Hình ảnh rõ ràng tôi đều có đây, cầm đi, không cần cảm ơn. [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]

Tần Trường Nghi mở hình ảnh, mỗi tấm đều là ảnh chụp chung của Thịnh Minh Chiêu và Tống Lê. Thậm chí còn có một bức, cô cũng xuất hiện trong đó, nhưng giống như chỉ là phông nền cho hai người, không hề có chút tồn tại nào.

Thịnh Minh Chiêu không phải là một kẻ ngốc không biết gì, cô ấy biết cách xử lý tình huống này, hoàn toàn không cần cô giúp đỡ.

Tần Trường Nghi thở dài nhẹ nhõm, cô gửi tin nhắn cho Thịnh Minh Chiêu: “Tôi đã đến Thâm Thành.”

Một lúc lâu sau, Thịnh Minh Chiêu mới trả lời một chữ: “Ừ.”

Khác với Tần Trường Nghi, Thịnh Minh Chiêu hiếm khi xuất hiện trước công chúng, hình ảnh có thể tìm thấy trên mạng cũng rất ít.

Lần này cũng là tình cờ, người chụp hình biết cô.

“Không ngờ tôi cũng có thể nhờ cậy ánh hào quang của cậu mà lên hot search một lần nhỉ.”

Tống Lê gửi tin nhắn trêu chọc.

Không lâu sau lại gửi thêm một tin: “[Khóc lớn], Tần Trường Nghi có gϊếŧ tôi không?”

Lúc này Thịnh Minh Chiêu mới trả lời một câu: “Cô ấy không quản.”

Dòng người kéo đến từ hot search ở dưới Weibo rất đông, số người theo dõi cũng tăng lên chóng mặt, rất nhanh đã vượt qua con số một trăm nghìn — nhưng so với những người thường xuyên hoạt động trên Weibo thì số lượng fan này cũng chẳng là gì. Tài khoản chính của Thịnh Minh Chiêu không mở chức năng nhắn tin riêng, cô lướt qua các bình luận bên dưới, có người khen ngợi, có người mắng chửi, cũng có vài người đăng quảng cáo.

— Tôi không ngờ Thịnh tiểu thư lại đẹp thế!

— Thật ra tôi thấy hai cô gái này cũng khá hợp nhau?

— Ghép cặp ghê tởm chết đi được, người ta là Thịnh Minh Chiêu đã kết hôn! Tội nghiệp Tần tổng của tôi.

— À, các người có phát hiện ra một điều không? Tần - Thịnh là follow một chiều đấy? Chuyện vợ vợ nhựa này là có thật rồi.