Chương 15: Thái Sư Cao Phạm Góp Lời

Chu Huyễn lại hỏi kết quả điều tra Thần Thú Phượng Hoàng.

“Các khanh nếu không có việc gì khác khởi bẩm, bãi triều.” Chu Huyễn nói ra.

Thái sư Cao Phạm đột nhiên tiến lên, nói ra: “Bệ hạ, theo thái y Cát Húc nói, Chu Uy tâm mạch trọng thương, vô vọng khỏi hẳn, nếu Chu Uy tâm mạch trọng thương, vô vọng khỏi hẳn, khó mà ra trận gϊếŧ địch, thần cảm thấy, Chu Uy lại đảm nhiệm chức vụ Trấn quốc Đại tướng quân, đúng là không ổn.”

Thái sư Cao Phạm ý tứ trong lời nói, bọn họ là đã hiểu, muốn cách chức quan Trấn quốc Đại tướng quân của Chu Uy.

Trên đại điện, văn võ bá quan yên tĩnh trở lại.

Thái sư Cao Phạm cùng Trấn quốc Đại tướng quân Chu Uy luôn luôn bất hòa, ai cũng biết điều đó, không ngờ tới Chu Uy vừa bị ám sát trọng thương, thái sư Cao Phạm liền nổi lên.

Một vị quan võ đột nhiên tiến lên, nói: “Thuộc hạ cảm thấy thái sư nói có lý, nếu Chu Uy đại nhân khó ra trận gϊếŧ địch, lại đảm nhiệm chức vụ Trấn quốc Đại tướng quân, thật sự không ổn.”

Phụ họa quan võ, chính là Phiêu Kị tướng quân Tống Tu.

Phiêu Kị tướng quân trong quân đội địa vị cực cao của Đại Phụng vương triều, quyền lực gần với Trấn quốc Đại tướng quân Chu Uy.

Nhưng Phiêu Kị tướng quân Tống Tu này luôn luôn đứng về phía thái sư.

Sau đó một số phe phái của thái sư cũng nhao nhao góp lời, ủng hộ thái sư Cao Phạm, nói nên bãi bỏ chức quan Trấn quốc Đại tướng quân của Chu Uy.

Thái sư thế lớn trong Đại Phụng vương triều , các quan viên khác việc không liên quan đến mình, không ai dám mở miệng.

Đứng bên cạnh thái sư thái phó Lý Bân lại cười lạnh nói: “Thật là nực cười, ra trận gϊếŧ địch, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, Cao Phạm nếu ngươi nói như vậy, nếu các quân sĩ bị thương liền phải cách chức, phải loại bỏ bao nhiêu quan chức khỏi quân đội bây giờ?”

Nghe thái phó Lý Bân không chút khách khí, gọi thẳng tên thái sư, sắc mặt của mọi người trên đại điện khác nhau.

Thái sư Cao Phạm hơi cau mày.

Lý Bân lại nói: “Hơn nữa những tướng sĩ một khi bị thương liền giáng chức quan, làm như vậy, khiến cho người ta thất vọng đau khổ, đến lúc đó ai còn dám ra trận gϊếŧ địch?”

“Chẳng lẽ đến lúc đó Cao Phạm ngươi đích thân ra trận gϊếŧ địch hay sao?”



Chu Thành cùng mẫu thân Lạc Thủy ở Thiên Long tự một canh giờ, mới rời khỏi Thiên Long tự.

Vốn Chu Thành không muốn rời khỏi Thiên Long tự nhanh như vậy, nhưng mẫu thân Lạc Thủy muốn rời đi, hắn cũng không thể lười không đi.

Nhưng Thiên Long tự ngay tại kinh thành, về sau hắn mỗi ngày đều có thể tới đây “Cầu phúc”, ngược lại không vội vã nhất thời.

Rời khỏi Thiên Long tự, đột nhiên, sắc trời tối sầm lại, chỉ thấy bầu trời mây đen dày đặc, và từ dưới đất thổi lên trận trận gió mát.

Lạc Thủy nhìn xem bầu trời dày đặc mây đen, nói ra: “Trời muốn mưa rồi, trận mưa này, chỉ e là không nhỏ.”

Tiếng sấm vang động.

Gió lớn.

Từng cơn tiếp lấy từng cơn.



âm thanh hệ thống vang lên.

” Nghênh Phong Liễu Bộ của ngươi trong gió lớn, cực kỳ hưng phấn, tốc độ tu luyện tăng lên trên diện rộng.”

“Tăng lên 1%.”

“Tăng lên 2%.”

“Tăng lên 3%.”

Mỗi một trận gió lớn thổi qua, Nghênh Phong Liễu Bộ của Chu Thành liền tăng lên 1%.

Nghênh Phong Liễu Bộ của Chu Thành lúc nhập môn tiến độ 43%, nhưng rất nhanh liền tăng lên tới 63%.

Sau cơn gió lớn, trên bầu trời bắt đầu mưa to gió lớn mới chậm rãi ngừng lại.

Nghênh Phong Liễu Bộ cuối cũng dừng ở nhập môn 69%.

Lúc trở về phủ đại tướng quân, thấy một chiếc xe ngựa lớn ngừng trước cửa phủ đệ, trên thân xe ngựa có hai thanh đao lớn, đây là chỗ ngồi của Binh bộ Thượng thư Đại Phụng vương triều .

Phụ thân hắn Chu Uy cùng Binh bộ Thượng thư Khương Hải Đông là bạn tốt, giao tình không tệ, Chu Uy là Trấn quốc Đại tướng quân và tuyệt đại đa số người của Binh bộ giao tình cũng không tệ.

Bởi vì mối quan hệ Chu Uy và Khương Hải Đông, cho nên Chu Thành cùng Khương Hải Đông nhị thiếu gia Khương Phong là bạn tốt, mà lại là bằng hữu tốt nhất.

Quả nhiên, lúc Chu Thành và Lạc Thủy đi vào đại sảnh, liền gặp Chu Uy tiếp Khương Hải Đông.

Khương Phong ngồi dưới Khương Hải Đông, mặc dù cùng tuổi Chu Thành, nhưng thân hình đã cao gần đến một mét bảy, so với phụ thân Khương Hải Đông của hắn còn cao hơn không ít.

Khương Hải Đông là Binh bộ Thượng thư, nhưng thân hình cũng không cao lắm, ngược lại có chút gầy nhỏ, hai mắt có thần, nhìn rất có tinh thần.

Chu Thành tiến lên trước, hành lễ với Khương Hải Đông.

Khương Hải Đông vuốt vuốt bộ râu ở cằm, gật đầu cười với Chu Thành một tiếng, tán thưởng Chu Thành, đơn giản là nói Chu Thành hiểu chuyện.

Bởi vì đại nhân đang bàn luận, đồng lứa nhỏ tuổi không tiện, cho nên Chu Thành, Khương Phong hai người liền đi ra ngoài.

Đi vào sân nhỏ Chu Thành, Khương Phong nhìn thấy Băng Tuyết Phượng Hoàng trong sân nhỏ đang đùa nghịch, cảm thấy hiếu kỳ, nói ra: “Ngươi nuôi chim nhỏ này lúc nào, ta sao lại không biết.”

Chim nhỏ màu băng lam, lần đầu hắn nhìn thấy.

Chu Thành nói: ” Nuôi lúc sáng sớm.”

“Sáng sớm?” Khương Phong tiến đến trước Băng Tuyết Phượng Hoàng, cực kỳ hào hứng: “Mua ở thương hội nào?”

“Nó tự bay tới.” Chu Thành cười nói.

Băng Tuyết Phượng Hoàng đảo mắt theo thói quen.

Nhưng động tác này, lại làm cho nó có vẻ càng đáng yêu, Khương Phong cũng không nghĩ nhiều, chơi đùa với Băng Tuyết Phượng Hoàng một hồi, sau đó cùng Chu Thành ngồi xuống tại thạch đình.

“Nghe phụ thân ta nói, sáng sớm lúc tảo triều, thái sư dâng lên hoàng thượng mấy lời, muốn bãi bỏ chức quan Trấn quốc Đại tướng quân của Chu bá bá.” Khương Phong đột nhiên nói.



“Bãi bỏ chức quan của phụ thân ta?” Chu Thành hơi chau mày.

Hắn biết Thái sư Cao Phạm quyền hành cực lớn tại Đại Phụng vương triều, kết bè kết cánh, văn võ bá quan có một phần ba là người của hắn.

Mà hắn cùng phụ thân luôn luôn bất hòa, xem phụ thân hắn là cái đinh trong mắt.

Khương Phong bực tức nói: “Nói là Chu bá bá tâm mạch bị thương, không cách nào ra trận gϊếŧ địch, lại đảm nhiệm Trấn quốc Đại tướng quân thì không ổn, hơn nữa còn nói, phủ đại tướng quân này cũng là vật của triều đình, lẽ ra phải thu hồi.”

Nói đến đây, Khương Phong một quyền nện lên bàn đá: “Cao Phạm ỷ lại thực lực mình cường đại, lại là công thần nguyên lão khai quốc tam triều, trên triều đình muốn làm gì thì làm, gϊếŧ hại trung lương , đáng hận!”

Cao Phạm, là cao thủ có tiếng của Đại Phụng vương triều, thực lực mạnh mẽ, thực lực gần với Thái Minh Thánh Tổ, là Đại Tông Sư hậu kỳ Tiên Thiên thập trọng.

“Hoàng thượng nói thế nào?” Chu Thành hỏi.

Khương Phong lắc đầu: “Tại lúc tảo triều, hoàng thượng không có tỏ thái độ.”

Không tỏ thái độ, đó mới đáng lo.

Vậy chứng tỏ hoàng thượng đang cân nhắc đề nghị của Cao Phạm.

“Đúng rồi, sáng mai có thi hội, ngươi có muốn đến hay không?” Khương Phong đột nhiên chuyển chủ đề, nói ra.

Ngày bình thường, các công tử tiểu thư trong kinh thành hội tụ cùng nhau tổ chức thi hội, ngâm thơ hội võ.

Đương nhiên, trong giới của Chu Thành, tham gia thi hội , bình thường là con cái đại quan tam phẩm trở lên.

Khương Phong nén giọng cười nói: “Ngày mai thi hội, Trần Viện cũng tới a, còn có tiểu vương gia mời Tử Tuyết quận chúa.”

Sau đó đυ.ng đυ.ng Chu Thành: “Ta nghe nói bá mẫu cố ý đính hôn cho ngươi cùng Trần Viện.”

Chu Thành ngạc nhiên: “Làm sao ngươi biết?”

Khương Phong cười hề hề: “Đã truyền ra ngoài, không chỉ có ta biết, rất nhiều người đều biết.”

Chu Thành đau đầu.

“Thế nào? Ngày mai đến thi hội không?” Khương Phong cười nói.

“Không đi, ta muốn luyện võ.” Chu Thành lắc đầu nói.

Khương Phong ngạc nhiên, lúc trước chỉ cần có thi hội, Chu Thành nhất định sẽ tham gia, mà lại luôn luôn chán ghét luyện võ, bây giờ sao lại đổi tính rồi.

Màn đêm buông xuống.

Chu Thành sau khi ngâm thuốc tắm, nhờ vào Ma Thần Y, ẩn thân, sau đó cùng hai người Tần Mãnh, Lâm Nho ra khỏi phủ đệ, đi tới Thanh Yêu sơn mạch bên ngoài mấy trăm dặm.

Chu Thành tay cầm Diệt Thần Đao, cùng hai người Tần Mãnh lách mình tiến vào Thanh Yêu sơn mạch.

Ngay khi Chu Thành tiến vào Thanh Yêu sơn mạch không bao lâu, cháu trai thái sư Cao Tuấn cũng thống lĩnh một đội hộ vệ lớn đi tới Thanh Yêu sơn mạch.

“Tất cả các ngươi hai người một nhóm, chia ra tìm, nhất định phải tìm ra sào huyệt của con Hắc Hồ kia cho ta.” Cao Tuấn quát lớn với thủ hạ.