Lạc Tuyết từ phía sau lưng Đường Mặc Vũ đi ra, mà Đường Mặc Vũ vẫn như con sói gắt gao nhìn chằm chằm tay của Dương Nhạc khiến cô phải nhìn tay mình, thật sạch sẽ nha, đâu có làm bẩn quần áo người khác đâu.
Nhưng Đường Mặc Vũ vẫn híp mắt lại, làm cho người ta cảm giác được một loại áp lực vô hình. Thật không thoải mái, thậm chí có chút đáng sợ.
“Ngôn Hi, hắn là ai vậy a?” Dương Nhạc chỉ vào Đường Mặc Vũ hỏi, Lạc Tuyết ở đâu lôi ra một tên mặt lạnh từ lúc đến đã không ngừng ở đó mà trừng mắt nhìn cô.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng cười, lôi kéo quần áo của Đường Mặc Vũ, “Nhạc Nhạc, anh ấy là chồng của mình, Đường Mặc Vũ.”
“Cậu kết hôn rồi sao?” Dương Nhạc có chút không tin, nhanh như vậy liền kết hôn, thật tốc độ quá. Mà hắn hóa ra là Đường Mặc Vũ, chính là người nhờ cái tên kia đưa đồ cho nàng, hóa ra những thứ đó đều là của Ngôn Hi, cô ấy đúng là người bạn tốt.
Lạc Tuyết nhẹ vỗ về bụng nhỏ đã nhô ra của mình, đừng nói kết hôn, bọn họ ngay cả cục cưng đều có rồi.
“Đợi chút, Dương Nhạc theo ánh mắt của Lạc Tuyết nhìn lại liền thấy được bụng nàng đang nhô ra, “Ngôn Hi, cậu có thai rồi hả?” Cô chỉ hỏi thử, nhưng cũng không nhịn được lau một chút mồ hôi lạnh, trách không được này nam nhân này vừa rồi khẩn trương như vậy. Nếu đây là thật thì một cái ôm này của nàng chắc là ôm ra vấn đề lớn đó.
“Ân,” Lạc Tuyết gật đầu, “được ba tháng rồi,” trên mặt của nàng vẫn là nụ cười nhàn nhạt, thật tinh khiết lại đáng yêu như một đứa nhỏ.
Ba tháng, Dương Nhạc lại nhìn một chút, “Ba tháng, sẽ không lớn như vậy đi?”
Lạc Tuyết chính là lại cười, đưa tay đặt lên bụng, “Bởi vì bên trong có ba cục cưng, cho nên so người bình thường bụng lớn hơn nhiều.”
“Ba cục cưng,” Dương Nhạc giật giật khóe mắt, thật là giỏi sinh a.
Đường Mặc Vũ đỡ Lạc Tuyết ngồi ở một bên ghế dài, bộ dạng giống bảo tiêu đứng ở nơi đó một tấc cũng không rời, chỉ sợ có gì đó làm tổn thương lão bà của mình.
“Ngôn Hi, chồng cậu chắc không phải bị câm chứ?” Dương Nhạc cẩn thận hỏi một câu, từ đầu đến giờ chưa thấy người này nói câu gì, chỉ thấy anh ta không ngừng lườm nguýt mọi người, xem đi, lại trừng mắt rồi kìa. Dương Nhạc rụt rụt cổ, thật đúng là có chút sợ hãi ánh mắt người này, sao mà giống ăn thịt người thế.
“Không phải,” Lạc Tuyết dở khóc dở cười, chỉ cần cô dựa vào sau một chút là có thể dựa vào người anh. Chồng cô không phải câm điếc mà là anh đã đem toàn bộ thể xác và tinh thần đặt trên người cô rồi.
“Ngôn Hi,” Dương Nhạc lại kêu một tiếng, xem bộ dáng hiện tại của cô ấy thì cô cũng yên tâm. Có người chiếu cố cô ấy thì về sau cô sẽ không phải lo lắng. Hơn nữa cô nhìn quần áo trên người họ thì thấy là kẻ có tiền, cô lại càng yên tâm hơn.
Lạc Tuyết nắm chặt tay Dương Nhạc nói, “Nhạc Nhạc, tình trạng mình bây giờ thế này nên trước lúc sinh cục cưng sẽ không thể đến thăm cậu được,” cô kỳ thực thấy có chút khổ sở vì rất lâu nữa mới được nhìn thấy Nhạc Nhạc. Chỉ riêng lần này nàng cũng đã phải xin rất nhiều người thì Đường Mặc Vũ mới đồng ý đưa nàng tới nhưng cũng nói luôn là chỉ có một lần này thôi.
“Cậu muốn đến mình cũng không cho, đường xa như vậy, cậu phải cẩn thận cục cưng trong bụng chứ,” Dương Nhạc nhíu mũi một chút, khoát tay nói “Mình hiện tại tốt lắm, cậu không cần lo lắng cho mình, cậu cho rằng mình vẫn là Dương Nhạc trước đây cùng cậu cọ toilet sao? Mình hiện nay may áo lông rất tốt, bản thân buôn bán lời cũng nhiều lắm,” Dương Nhạc cười vô tâm vô phế, “Hơn nữa như vậy lúc mình ra ngoài là có thể nhìn thấy cục cưng của cậu … Như vậy có cái gì không tốt chứ?”
Lạc Tuyết nhẹ nhếch khóe môi, cả khuôn mặt cũng rạng rỡ không ít. Nhạc Nhạc lạc quan như vậy thì tốt, cũng còn vài năm nữa thôi là cô ấy được ra rồi.
“Nhạc Nhạc, cậu đừng lo lắng, Thiệu Khải sẽ đến thăm cậu. Hàng tháng anh ấy sẽ đến đưa đồ cho cậu,” về việc này Lạc Tuyết cũng không hề lo lắng. Nghe Vũ nói, ba Thiệu Khải là cảnh sát trưởng, chuyên quản lý này nọ cho nến anh ta có quyền lực rất lớn. Nhạc Nhạc có hậu thuẫn này thì sẽ không sợ bị người ta bắt nạt.
“Thiệu Khải là ai?” Dương Nhạc có chút không rõ.
“Chính là người vẫn hay đi thăm cậu đó, cao cao gầy teo, lại có một đôi mắt hoa đào,” Lạc Tuyết tận lực hình dung diện mạo của Thiệu Khải.
“Cậu nói là cái tên chết tiệt kia,” Dương Nhạc đột nhiên đứng lên, không đề cập tới Thiệu Khải thì thôi, vừa nhắc đến hắn là nàng liền tức một bụng khíc, “Cái tên đó lần đầu tiên đến đã kêu loạn tam bát, tam bát, thật sự là không tôn trọng nữ nhân chút nào … Thật đáng ghét.” Nàng ghét hắn đến muốn mắng chửi người.
Lạc Tuyết bị dọa rồi, không biết tại sao Dương Nhạc lại kích động như vậy.
Dương Nhạc cũng phát hiện bản thân quá kích động nên cười xấu hổ, có chút ngượng ngùng đem tay mình để sau người. “Ngôn Hi, cậu không biết chứ cái tên đó rất thích nhìn chằm chằm số hiệu của mình,” cô chỉ chỉ số hiệu trên ngực mình, nơi đó đúng là con số 38.
KĐó không phải tam bát thì là cái gì.
Đường Mặc Vũ hơi nhếch khóe miệng. Cuối cùng thì anh cũng hiểu tại sao mỗi lần Thiệu Khải đều phun ra tam bát, tam bát, quả nhiên là tam bát.
“Vũ,” Lạc Tuyết kéo quần áo anh, “Anh có biện pháp nào đem đổi số hiệu cho Nhạc Nhạc không?” Cô biết cái số hiệu này là nỗi đau trong lòng Dương Nhạc, chẳng có ai thích bị gọi là tam bát, nhất là người có lòng tự trọng lớn như Dương Nhạc.
“Cái này cũng không khó.” Đường Mặc Vũ lấy di động ra, tay phải bấm số gọi điện, lại nói vài câu, cũng không biết nói với ai nhưng Lạc Tuyết cũng yên tâm. Cô tin tưởng là rất nhanh Dương Nhạc sẽ có thể đổi được cái số hiệu tam bát này.
Dương Nhạc có chút sửng sốt, hóa ra anh ta không câm điếc, nhưng mà người này sao lại có quyền lực lớn như vậy, lại có thể đổi cả số hiệu cho cô. Bất quá, đó cũng không phải việc cô nên bận tâm, cô chỉ cần biết người này đối xử tốt với Ngôn Hi là tốt rồi, cô ấy đã khổ nhiều rồi, bây giờ được hạnh phúc cũng đáng.
Kỳ thực cô có nhiều điều muốn nói nhưng dù thế nào cũng không thể nói hết trong một buổi được, hơn nữa nếu Lạc Tuyết ở đây lâu thì người trong nhà cũng sẽ đi tìm.
“Nhạc Nhạc, bảo trọng nhé, mình sẽ chờ cậu ra ngoài, đến lúc đó thì thật là tốt.” Lạc Tuyết nhẹ nhàng ôm Dương Nhạc, mà Dương Nhạc cũng gật đầu. Kỳ thực cô muốn khóc, bọn họ là bạn bè tốt nhất, ở trong này cùng chịu khổ, cái cảm giác đó không phải người nào cũng hiểu được.
Đường Mặc Vũ lôi kéo tay Lạc Tuyết, anh dừng bước nhìn đôi mắt hồng hồng của vợ, nói “Em yên tâm, có các mối quan hệ của Thiệu Khải thì cô ấy ở bên trong sẽ không phải chịu khổ gì đâu.” Kỳ thực anh nói như thế này là còn nhẹ, nếu muốn thì Dương Nhạc lên làm chị cả chỗ đó cũng được.
“Ân,” Lạc Tuyết gật đầu, “Nhạc Nhạc ăn rất nhiều cơm, chỉ cần cho cô ấy nhiều đồ ăn một chút là được .” Dương Nhạc cho tới bây giờ cũng không phải người có lòng tham, yêu cầu của cô không nhiều, chỉ cần có nhiều hơn một chén cơm, có thể ăn no, mặc ấm là đã thỏa mãn rồi.