“Ông nội, cháu không sao mà,” Lạc Tuyết cười với Đường Hoặc rồi lại nhìn hướng Đường Thượng Nguyên, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn nở nụ cười, “Ông nội, ông tha thứ …. cho ba được không?” Cô suýt nữa thì nói thành Đường tiên sinh. Kỳ thực cô ngồi bên trong đều nghe được Đường Thượng Nguyên nói đã đồng ý chuyện của cô, vì điều này mà cô thật vui vẻ, như thế này bọn họ mới là một gia đình.
“Ba cháu đối với cháu như vậy mà cháu vẫn tha thứ cho hắn sao?” Đường Hoặc lại trừng mắt con mình, nhìn đi, một đứa con gái còn rộng lượng hơn anh. Mà nét mặt già nua của Đường Thượng Nguyên cũng đỏ lên.
“Ông nội, ba không phải người xấu, ba là thị trưởng tốt, là người cha tốt,” Lạc Tuyết lắc đầu, thật sự không có hận Đường Thượng Nguyên. Ông ấy chỉ muốn Vũ được hạnh phúc, cũng không có ác ý gì, chỉ có điều ông dùng sai phương pháp, chứ không phải người xấu.
Một bên Diệp Nhàn không ngừng gật đầu, rất đồng tình quan điểm của Lạc Tuyết. Ông ấy cũng thật đáng thương a, nếu lão gia tử không tha thứ thì ông ấy chỉ còn nước ở lại cơ quan.
“Cháu đã nói vậy thì quên đi, hừ. .” Đường lão gia tử hừ hừ hai tiếng, bất quá nếp nhăn trên khóe mắt cũng lộ rõ là ông đang rất vui, nha đầu kia chính là một người lương thiện, Thượng Nguyên nếu còn không chấp nhận thì ông liền đuổi con mình ra ngoài cả đời.
“Ngôn Hi,” Đường Thượng Nguyên đến gần, thật sự không biết phải nói gì mới tốt.
“Thực xin lỗi, Ngôn Hi, là ba trước kia không tốt, ngươi yên tâm, ba về sau sẽ đem ngươi trở thành con gái ruột,” ông vỗ nhẹ bả vai Lạc Tuyết. Đứa nhỏ này có đôi mắt trong suốt, thật trong sáng, lúc đó không biết ông ta nghĩ cái gì, hiện tại nhớ tới ông cũng thay bản thân thấy xấu hổ không thôi.
“Ba, không có việc gì, con không trách ba đâu.” Lạc Tuyết lắc lắc đầu, rồi lại tiến lên ôm Đường Thượng Nguyên khiến ông sửng sốt, anh mắt đỏ lên, đứa nhỏ này thật tri kỷ, chắc nó đã khổ sở lắm . . .
Mà Đường Mặc Vũ đứng ở một bên nhẹ nhàng nhếch khóe môi. Thế này là như vậy là được rồi, Lạc Tuyết. Anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, có vài đám mây trắng phiêu đãng ở thiên không xanh thẳm, ngẫu nhiên có chút gió thổi qua, khiến cho bầu trời càng thêm trong xanh. . .
Thiệu Khải buông di động, không khỏi lau một chút mồ hôi trên mặt.
“Lần này xong rồi.” Hắn dùng ngón tay mình tính, một cái hồng bao, hai cái hồng bao, ba cái. Không đúng, bốn cái chứ, lần trước tiền mừng cưới còn chưa đưa mà. Đúng thế, tiền mừng cưới còn có hồng bao cho ba cái bánh bao nhỏ sắp chào đời, “Mẹ ơi, con sắp phá sản rồi.”
“Sao vậy, sao vậy?” Một người phụ nữ trung niên đẩy cửa vào, kỳ quái nhìn chằm chằm thằng con đang gào khóc thảm thiết trên giường.
Hét cái gì mà hét a.
“Mẹ. . . Con sắp phá sản rồi. . .” Thiệu Khải nhìn mẹ mình, nghĩ đến gì đó liền càng thấy thảm hơn. Xong rồi, Mặc Vũ là con nuôi nhà mình, nhà bọn họ thế là phải đi hai phần, cả hai đều phá sản a.
“Đến cùng là làm sao?” Thiệu mẹ thấy bộ dáng ngu ngốc của con mình thì nhịn không được liếc một ánh mắt xem thường, ban ngày ban mặt mà nó nổi điên cái gì a.
“Mẹ, Mặc Vũ vừa mới kết hôn mà nay lão bà hắn còn mang thai ba, con phải đưa ba cái hồng bao, mẹ cũng thế, còn có về sau năm mới đều phải chuẩn bị ba phần tiền mừng tuổi, một phần cũng phải một ngàn, không đúng, sau này lạm phát còn phải nhiều hơn, chúng ta sắp phá sản rồi a. . .”
Anh ta ở đó lúc thì thở dài, lúc lại khóc lóc, quả thực so với diễn viên còn chuyên nghiệp hơn.
“Chính con cũng sinh ba đứa đi là được chứ sao.” Thiệu mẹ khoanh hai tay trước ngực.
“Mẹ, con làm sao có thể. . .” Thiệu Khải cười mếu máo, làm sao mà ai cũng mang thai ba được, đó là chưa nói anh ta hiện tại đến lão bà còn chưa có, lấy đâu ra đứa nhỏ chứ.
“Tiểu Khải,” Thiệu mẹ đã đi tới, nghiêm cẩn nhìn con mình, sau đó không khỏi thở dài một hơi, tiếp đó bà liền vươn tay ra.
“Mẹ. . Mẹ làm gì vậy, đừng nhéo, đau quá a, ” trong phòng truyền đến tiếng rống của Thiệu Khải giống như heo đang bị chọc tiết.
“Mẹ cảnh cáo anh, Thiệu Khải, anh cũng lập tức cưới lão bà sinh đứa nhỏ đi. Mẹ cũng muốn làm bà rồi, anh còn không mau chóng sinh đứa nhỏ. Vì sao Tiểu Vũ có thể sinh ba đứa mà anh một đứa cũng chưa thèm sinh cho mẹ, có phải chờ mẹ chết rồi mới sinh cháu cho mẹ phải không?”
“Mẹ, có chuyện gì thì từ từ nói, mẹ đừng nhéo tai con a.” Thiệu Khải khóc thê thảm, anh ta sợ nhất là công phu nhéo tai này của mẹ mình.
“Nhà chúng ta cùng Đường gia đều chỉ có một đứa con, vì sao Mặc Vũ hiện tại đều đã sắp sinh cháu cho Đường mẹ mà mẹ đến con dâu còn chưa có, anh nói xem vì sao hả, hả?”
“Mẹ. . . Mẹ đừng đánh người, con sẽ nỗ lực, nhất định sẽ nỗ lực,” nếu người khác nhìn thấy bộ dạng anh ta bị mẹ mình nhéo lỗ tai thế này lại không cười chết mới lạ.
Ông Thiệu ngồi bên ngoài nghe được đoạn đối thoại trong phòng thì chỉ biết thở dài.
“Lão Đường a, ông yên tâm, tôi sẽ dự tiệc mừng, chúc mừng ông, ngay cả cháu cũng có rồi, lại còn những ba đứa.”
Bên kia Đường Thượng Nguyên một tay bấm điện thoại, một tay giờ tài liệu, trên mặt là nụ cười tràn ngập, “Ông cũng rất nhanh sẽ có cháu. Thằng nhóc Thiệu Khải kia sẽ không làm ông thất vọng đâu.”
“Đúng vậy, đúng vậy,” Ông Thiệu cười có chút xấu hổ, may mắn không có người ngoài nghe được tiếng rống đáng sợ của Thiệu Khải, chứ không thì thật sự là mất hết mặt mũi.
“Ba ơi, cứu con trai đẹp trai của ba đi …. mẹ muốn gϊếŧ con ruột a.”
Ông Thiệu buông điện thoại trong tay, còn dám gọi ông đến cứu sao, ông cũng đang muốn véo tai nó đây.
Ông cũng muốn có cháu a.
Bên ngoài trại giam, Đường Mặc Vũ vẫn không rời tay khỏi Lạc Tuyết, trên mặt của anh là dự trấn định nhưng không ai biết anh đang nghĩ gì.
Lạc Tuyết kéo quần áo anh một chút hỏi, “Sao vậy?”
“Không có việc gì,”Đường Mặc Vũ trấn an vỗ vỗ tay cô.
“Chúng ta đi thôi,” Lạc Tuyết cười cười, cô biết anh lại nhớ tới chuyện trước kia, “Vũ, sự tình đều đi qua, chúng ta không cần nhớ lại nữa nhé” Cô tựa vào vai anh, hiện tại là vô cùng hạnh phúc. Đường gia đều đối đãi với cô như con gái trong nhà, mặc kệ là ông nội, ba, mẹ hay Đường Mặc Vũ đều như vậy.
Đường Mặc Vũ xoa xoa tóc cô, lại kéo tay cô đi vào bên trong.
Dương Nhạc có chút đứng ngồi không yên chờ ở nơi đó, không biết là chờ ai. Cô nhìn bốn phía, sau đó dùng chân đá mặt đất, nam nhân đáng chết, không phải hôm nay sẽ đến thăm cô sao, chắc hắn muốn để cô bị người ta chê cười đây mà. Cô thở phì phì nghĩ, mà trong lòng thật sự có chút tư vị chua sót.
“Nhạc Nhạc,” một giọng nói quen thuộc vang lên, ánh mắt cô đột nhiên trợn tròn, ngẩng đầu liền nhìn thấy một người cô không nghĩ đến.
“Ngôn Hi,” ánh mắt Dương Nhạc đỏ lên, ông trời ơi, đã bao lâu rồi hai người không gặp nhau, sắp nửa năm rồi đó. Cô đứng lên, cái gì cũng không quan tâm liền chạy về phía trước, muốn ôm lấy Lạc Tuyết, nhưng Đường Mặc Vũ cũng cấp tốc tiến lên, đem Lạc Tuyết che ở sau người, lao đến ôm như vậy thì lão bà của anh làm sao chịu được.
Dương Nhạc xấu hổ vô cùng buông tay, không hiểu gì nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt, làm mặt lạnh như thế làm gì, để cho ai xem chứ.
Lạc Tuyết nháy nháy mắt, bỗng nhiên bật cười, Nhạc Nhạc vẫn giống như trước tràn đầy sinh lực.