Tam bào thai, tam bào thai. . . Đường Thượng Nguyên sửng sốt nửa ngày, đột nhiên nhìn về phía thư ký Mã.
“Thư ký Mã, ta không nghe nhầm chứ, ta sắp có ba đứa cháu, không phải một, không phải hai mà là những ba đứa hả?” Ông giơ tay ra, cả người ngây ngốc, mừng đến điên lên.
“Đúng vậy, chúc mừng thị trưởng, ngài sắp có ba đứa cháu.” Thư ký Mã cũng cười chân thành, có lẽ ông trời thực sự thấy Lạc Tuyết rất đáng thương nên một lần cho đến ba bảo bối đáng yêu.
“Ta phải trở về ngay mới được,” Đường Thượng Nguyên cao hứng đến nỗi cái gì cũng quên mất, thậm chí quên luôn là mình đã đuổi ra khỏi nhà rồi.
Thư ký Mã lắc đầu, nhưng mà anh cũng thay ông cao hứng.
Đúng rồi, còn có người này.
Anh đi qua vỗ vỗ vai bác sĩ, “Cám ơn anh, chờ đứa nhỏ sinh ra chúng tôi xin mời anh đi ăn cơm.”
“Được. . Tốt. .” Bác sĩ cười có chút kỳ quái, chắc hiện tại anh ta cũng đang choáng váng . . .
Tại Đường gia, Lạc Tuyết bị Đường Mặc Vũ cẩn thận ôm ở trên giường.
“Vũ, em không sao, không phải bác sĩ nói cục cưng thật khỏe mạnh sao?” Lạc Tuyết kỳ thực cũng thật khẩn trương nhưng không dè dặt cẩn trọng như Đường Mặc Vũ.
“Còn nói không có chuyện, về sau em đừng làm việc nguy hiểm gì nữa, em đừng quên hiện tại em không chỉ có một người mà là mẹ của ba đứa trẻ đó,” nếu vạn nhất xảy ra việc gì thì anh cũng không dám nghĩ tiếp. Đây không phải chuyện một đứa mà là ba đứa nha.
“Về sau em không dám nữa,” Lạc Tuyết đưa tay đặt ở trên bụng, về sau cô sẽ hảo hảo bảo hộ mấy đứa con mình.
“Lạc Tuyết, em sợ sao?” Đường Mặc Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cùng nhau cảm nhận sinh mệnh trong bụng cô, một đứa đã vất vả rồi à cô còn mang ba đứa, tức là sẽ vất vả gấp ba lần, cô thật sự có thể chứ?
“Không sợ,” Lạc Tuyết lắc đầu, “Chỉ cần anh ở bên cạnh thì em sẽ không sợ,” cô khẽ dựa vào vai Đường Mặc Vũ, “Em biết anh sẽ chăm sóc tốt cho em và bọn nhỏ, anh là người chồng tốt, cũng sẽ là người cha tốt.”
Đường Mặc Vũ nhẹ vỗ về mái tóc của Lạc Tuyết, sau đó nở nụ cười, đó là tất nhiên a, anh sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt, thậm chí anh còn nghĩ đến tạm thời giao công ty cho cấp dưới tạm thời quản lý để chuyên tâm ở nhà bồi lão bà, bởi vì thân thể của cô vẫn còn đang chịu nhiều nguy hiểm.
Ngoài cửa, truyền đến một tiếng tiếng đập cửa, Lạc Tuyết nhẹ nhàng đánh một cái ngáp rồi chậm rãi nhắm mắt. Từ lúc mang thai cô ngủ nhiều hơn so với người khác, có khi cả ngày đều ngủ.
“Mau ngủ đi, anh vẫn ở trong này.” Anh thay cô kéo chăn, trên khuôn mặt tuấn mỹ có cao hứng, có cả lo lắng. Anh đưa tay nhẹ đặt lên bụng cô và nở một nụ cười thật tươi.
Mấy đứa phải ngoan nhé, mẹ đã rất vất vả rồi. . .
Bên ngoài chuông cửa tiếp tục vang, Diệp Nhàn từ trong phòng bếp đi ra, là ai vậy, ấn chuông không ngừng. Bà vội vàng đi đến mở cửa, lại ngạc nhiên nhìn nam tử trung niên đứng bên ngoài.
“Ông tới làm cái gì, tôi cảnh cáo nếu ông còn nói gì Lạc Tuyết để con bé không thoải mái thì tôi sẽ liều mạng với ông đó.” Diệp Nhàn dùng người mình chặn Đường Thượng Nguyên. Ông ta đừng nghĩ dùng đòn cân não gì, bà bây giờ là bà của ba đứa nhỏ nha, bà phải bảo vệ bọn nó cho tốt.
“Bà làm cái gì chứ?” Đường Thượng Nguyên dùng sức kéo bà ra, “Tôi đến thăm cháu mình, sao bà lại phòng tôi như phòng cướp vậy?” Ông vừa nói xong thì liền lách người vào, Diệp Nhàn trong lúc nhất thời không có giữ chặt nên đành để ông vào.
“Ông mau ra ngoài cho tôi, nơi này không chào đón ông đâu,” Diệp Nhàn dùng sức kéo quần áo Đường Thượng Nguyên, làm sao cũng không nhường ông đi vào nhà.
“Diệp Nhàn, tôi là chồng bà, là chủ nhà này, bà bày ra bộ dạng này là sao, tôi có nói tôi sẽ làm gì à?” Đường Thượng Nguyên thật sự không biết giải thích với vợ làm sao. Nếu nhận sai thì ông thật mất mặt, nếu không nhận sai thì những người này sẽ coi ông là đồ trứng thối, ông làm sao lại xấu xa như vậy chứ.
“Anh là chủ nhà thì tôi là cái gì hả?” Đường Hoặc đi ra, trong tay còn cầm quải trượng của mình giống như tùy lúc có thể đánh người vậy.
“Ba. . Sao ba cũng ở đây?” Đường Thượng Nguyên sắc mặt không được tự nhiên.
“Nơi này là nhà của tôi, vì sao tôi không thể tới, anh mau cút cho tôi nếu không Lạc Tuyết nhìn thấy anh lại sợ hãi,” Đường Hoặc cũng vội vàng đuổi Đường Thượng Nguyên, ông hiện tại có tới ba đứa chắt, tuyệt đối không thể có một chút mạo hiểm nào.
“Ba yên tâm, con sẽ không làm gì con bé, con chấp nhận hết, chấp nhận hết không được sao?” Đường Thượng Nguyên thật sự sốt ruột đến giơ chân. Ánh mắt của họ là sao, giống như ông muốn gϊếŧ người vậy, đó là cháu ông a, bọn họ yêu thì ông cũng yêu vậy.
“Đồng ý cái gì?” Diệp Nhàn kỳ thực đã sớm biết chồng mình muốn nói cái gì, nhưng vẫn trưng ra một bộ mặt lạnh, trong mắt bà lại lóe qua chút ý cười, xem đi, quả nhiên là nói năng thì chua ngoa nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, để ông ta bị đói vài ngày mới chịu thừa nhận.
“Tôi đồng ý chuyện của Mặc Vũ, con bé là loại người nào tôi không để ý nữa. Chỉ cần nó có thể bình an sinh hạ cháu tôi là được,” nhắc tới cháu, Đường Thượng Nguyên liền cười toe toét.
“Nhàn Nhàn, bà nói xem thật sự là ba đứa hả?” Ông đi lên phía trước, vụиɠ ŧяộʍ hỏi một câu. Ông rất sợ bản thân nghe lầm.
“Đương nhiên, con chúng ta rất lợi hại, một lần đã sinh cho chúng ta ba đứa cháu a.”
“Thật tốt quá, ” Đường Thượng Nguyên mừng muốn khóc, lúc trước ông cũng muốn sinh nhiều con một chút, nhưng lúc đó kế hoạch hóa gia đình, hiện tại một lần ông có ba đứa cháu, chẳng có liên quan gì tới kế hoạch hoá gia đình cả, ông thực sự vô cùng cao hứng.
“Hừ. .” Đường Hoặc hắng hắng giọng, đừng vội cao hứng quá sớm, là ai đã đem hắn cháu dâu cùng chắt của ông đuổi ra ngoài, hiện tại lại muốn cháu, không có cửa đâu.
“Ta còn không có đồng ý đâu.”
“Ba ba. . Con đã nhận sai rồi,” Đường Thượng Nguyên nhăn nhó khổ sở, ba ông làm sao lại khó nói chuyện như vậy.
“Ta nói không đồng ý chính là không đồng ý, anh mau ra ngoài đi, dù sao thì hiện tại ta không muốn thấy anh, nha đầu cũng không muốn mà ba cái đứa chắt của ta càng không muốn.” Đường lão gia tử thập phần kiên trì, nói không đồng ý chính là không đồng ý, khiến nét mặt già nua của Đường Thượng Nguyên cũng nhăn nhó nhưng lại không dám nói cái gì. Đây là ba ông đó.
“Ba ba,” Diệp Nhàn khuyên Đường Hoặc, “ba xem Thượng Nguyên cũng đồng ý rồi, chúng ta liền coi như xí xóa, để ông ấy về đi,” dù sao cũng là vợ chồng, làm sao có thể tức giận. Bà cũng không muốn Đường Thượng Nguyên phải lưu lạc ở ngoài. “Ba xem gần đây ông ấy thật gầy, không có người nấu cơm cho, mỗi ngày ông ấy lại nhiều việc như thế thì làm sao chịu nổi.”
“Hừ,” Đường lão gia tử chỉ hừ một tiếng, rất cố chấp giống Đường Thượng Nguyên. Nam nhân Đường gia đều là người cố chấp, đã quyết chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Ông nội. . .”Cửa mở ra, một giọng nói cực kỳ ôn nhu xuất hiện. Đường Hoặc vội vàng quay đầu, “Nha đầu, con ra đây làm gì,” ông vội vã đi qua, thập phần lo lắng cho thân thể của Lạc Tuyết.
Tốt nhất là cô nên ở trên giường, không cần xuống dưới, như vậy mới an toàn.