Quyển 3 - Chương 66: Bà Đường bỏ nhà đi

“Nha đầu không gọi là Lí Ngôn Hi ư? Sao lại là Đường Lạc Tuyết ?” Đường Hoặc lại kỳ quái hỏi, nếu ông không nghe lầm thì hiện tại cô là họ Đường.

Đường Mặc Vũ giải thích nói, “Ông nội, Lạc Tuyết hiện tại cùng họ với cháu, cô ấy không phải họ Lí mà là họ Đường.”

Lão gia tử vừa lòng gật đầu một cái, tốt lắm, Đường Lạc Tuyết, cái tên này rất dễ nghe, so với Lí Ngôn Hi không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

“Tiểu Vũ, con bé là người như thế nào?” Đường Hoặc có chút tò mò, ông có thể thấy tôn tử nhà mình thay đổi không ít, so với sự lạnh lùng trước đây, anh hiện tại đã biết ôn nhu, lại trưởng thành nhiều, anh thật muốn biết có phải Lạc Tuyết đã thay đổi anh không.

“Ông nội, ông không biết, Lạc Tuyết là một cô gái đơn thuần,” nhắc tới cô, khuôn mặt Đường Mặc Vũ lập tức nhu hòa rất nhiều, “Cháu rất thương cô ấy mà cô ấy cũng yêu cháu, cô ấy luôn nghĩ là cháu giờ chỉ có hai bàn tay trắng, rất nghèo, cho nên, cô ấy rất tiết kiệm, tiền kiếm được cũng đều dùng để mua quần áo cho cháu, mua đồ ăn ngon để cháu ăn. Cô ấy căn bản là không cần biết cháu có phải Đường Mặc Vũ hay không, mà chỉ quí trọng con người cháu, một người đàn ông bình thường, kể cả cháu chỉ đi lượm ve chai cũng không hề ghét bỏ.”

Đường Mặc Vũ nói xong, trong ngực lại nổi lên một cỗ đau lòng. Nếu cô không thương anh thì làm sao lại đi bán máu cũng không muốn bán nhẫn của họ, cô hẳn là biết anh sẽ không trách cô, so với nhẫn, anh càng đau lòng cô hơn.

“Quả thật là một cô bé ngoan,” Đường Hoặc xoay mặt, chính là không muốn người ta nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt. Thật giống người bà đã mất của tiểu Vũ, mà cháu ông chọn người cũng đúng rồi, nha đầu này ông rất vừa lòng, so với cái gì Bạch Nặc, cái gì Đỗ Tâm Ái, còn có loạn thất bát tao nữ nhân khác thì tốt hơn rất nhiều.

Đường Mặc Vũ nhớ tới cái gì, anh lấy ra di động của mình, rồi nhìn về phía Đường Hoặc.

“Ông nội, để cháu gọi điện cho cha, nói ông đã về để cha đến đón ông nhé,” Đường Mặc Vũ nhìn thoáng qua phòng bệnh đơn sơ, nơi này tựa hồ không được tốt lắm.

“Không cần thiết,” lão gia tử nhíu đôi mày rậm. Đôi lông mày này là đặc trưng của Đường gia, vừa khí phách mà lại đẹp mắt.

“Vì sao?” Đường Mặc Vũ có chút không rõ.

Đường lão gia tử nhìn thoáng qua Lạc Tuyết đang ngủ say, hơi nhếch khóe miệng nói, “Nếu cha cháu không nhận đứa con dây này thì ta sẽ ở với hai đứa, dù sao thì về sau ai cũng đừng nghĩ khi dễ cháu dâu của ta.” Lão gia tử đã đem Lạc Tuyết trở thành người nhà, cô đã cứu mạng ông, đứa nhỏ tốt như vậy mà không cần thì đúng là bị mù mắt rồi.



Đường Mặc Vũ ngoài ý muốn một chút, bất quá trong lòng cũng có tính toán, thoạt nhìn, sự tình tốt hơn nhiều rồi.

Lúc này ở Đường gia, Diệp Nhàn bất chợt nhìn về phía Đường Thượng Nguyên, nhà này trống rỗng, đến cả tiểu Hoàng đều không có, mỗi ngày cũng chỉ có hai người già bọn họ, mắt to trừng mắt nhỏ, khi nào thì mới kết thúc đây.

“Thượng Nguyên, ông chấp nhận Lạc Tuyết được không? Tiểu Vũ cũng đã kết hôn, ông xem bọn nhỏ vất vả cỡ nào?” Diệp Nhàn buông đũa trong tay, không có con ở nhà, đến cơm bà cũng không ăn vào.

“Cái gì Lạc Tuyết?” Đường Thượng Nguyên ngẩng đầu, chỉ cần nhắc tới người kia, mặt ông sẽ kéo thật dài, “Tôi đã nói rồi, nữ nhân kia là Lí Ngôn Hi, là một tội phạm gϊếŧ người, đã từng ngồi tù, còn bắt cóc đứa con ưu tú của chúng ta, trừ phi tôi chết, bằng không tôi sẽ không cho nó vào cửa Đường gia.”

Đường Thượng Nguyên dùng sức quăng cái bát, muốn ông chấp nhận đứa con gái đó ư, nằm mơ.

Diệp Nhàn nhìn chằm chằm cái bát kia, trên mặt bà một chút huyết sắc cũng biến mất, ngay cả tay cầm bát cũng nắm chặt.

“Đường Thượng Nguyên.” Một tiếng hét to vang lên, Diệp Nhàn đứng lên, giọng nói và động tác so với Đường Thượng Nguyên còn muốn thô lỗ hơn. Đường Thượng Nguyên bỗng chốc còn chưa kịp phản ứng lại thì phanh một tiếng, Diệp Nhàn đột nhiên đem cả cái bàn lật đổ, toàn bộ bát đĩa, đồ ăn đều văng ra sàn, vỡ nát

Đường Thượng Nguyên vẫn còn ngây ngốc cầm đôi đũa trong tay, không kịp phản ứng lại.

“Tốt lắm, Đường Thượng Nguyên, à không Đường lão gia, lão nương tôi chịu đủ ông rồi, tôi đã khuyên can ông mấy tháng nay, thế mà ông vẫn như thế này, ông có thể không cần con nhưng tôi không thể. Ông không cần con dâu nhưng tôi cần. Tôi không cần biết nó có phải tội phạm gϊếŧ người, có phải từng ngồi tù hay không, chỉ cần con tôi yêu thì tôi cũng yêu, chỉ cần con tôi thích thì tôi cũng thích.” Diệp Nhàn thở phì phì, mặt đỏ tía tai nói: “Tôi tình nguyện ở với con trai và con dâu mình, cùng nhau lượm ve chai, cũng không muốn ở cùng ông.”

Diệp Nhàn đi vào trong phòng, dùng sức đóng cửa lại, mà Đường Thượng Nguyên vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, duy trì động tác kia, không biết có phải đã bị dọa choáng váng không.

Lúc bà đi ra, trên tay đã có một cái túi da to, bà muốn đi tìm con, chứ không muốn cùng lão già vô tâm này mắt to trừng mắt nhỏ nữa.

“Hừ,” bà hừ một tiếng, mở cửa đi ra ngoài, mà khi cửa nhà đóng phịch một cái, đũa trong tay Đường Thượng Nguyên cũng rơi xuống đất, ông vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Trong bệnh viện, Lạc Tuyết đã nấu canh, cẩn thận đút cho Đường lão gia tử.

“Nha đầu, đây là cháu làm sao?” Lão gia tử sờ sờ bụng mình, “Ừ, ăn ngon thật .” Ngay cả cấp dưới của ông cũng nói dạo này ông béo lên, khí sắc cũng tốt. Thật không ngờ Lạc Tuyết làm này nọ lại ăn ngon như vậy, mà ông cũng thấy cô rất dụng tâm. Mỗi ngày cô đều làm những món khác nhau, nhưng không phải là để lấy lòng ông mà chỉ muốn đem những thứ tốt nhất cho ông, quả nhiên là một đứa bé ngoan.

Lạc Tuyết gật gật đầu, “Ông nội ngày mai muốn ăn cái gì, Lạc Tuyết làm cho ông,” Lạc Tuyết nhẹ mỉm cười.

“Cháu làm gì ông nội cũng thích ăn,” Đường Hoặc vươn tay xoa nhẹ đầu Lạc Tuyết, “Ta thế nào cũng thấy cháu không phải cháu dâu mà giống cháu gái hơn,” Đường Hoặc ha ha phá lên cười, thật sự cảm giác trong lòng thoải mái hơn, tinh thần ông hiện tại tốt lắm, tâm tình cũng tốt lắm, đã có thể xuống giường đi lại, đương nhiên đều là do Lạc Tuyết làm đồ ăn ngon. Mà cô cũng không có tâm cơ gì, hơn nữa luôn tươi cười khiến lão nhân gia ông mỗi ngày đều có đồ tốt ăn, có chuyện tốt để nghe, hiện tại đều cảm giác trẻ ra mấy tuổi.

Cửa từ bên ngoài mở ra, Đường Mặc Vũ từ xa đã nghe thấy tiếng ông nội cười, ông nội phải nói là rất thích Lạc Tuyết, so với tôn tử của mình còn thích hơn.

“Vũ. .” Lạc Tuyết đứng lên, hướng anh chạy tới.

Đường Mặc Vũ vội vàng tiếp được cô, ngón tay đặt ở trên mặt của cô. Làm sao mà sắc mặt vẫn kém như vậy nhỉ, có chút tái nhợt, đã qua vài ngày rồi mà thoạt nhìn vẫn không khá hơn. Anh phải tìm bác sĩ cho cô mới được.

“Vũ, em không sao, em nấu cơm rồi, anh ăn một chút nhé,” Lạc Tuyết lắc đầu, lôi kéo Đường Mặc Vũ đến ngồi một bên, sau đó từ trong ngăn tủ lấy ra đồ ăn đã làm tốt, đặt ở trên bàn.

“Ông nội đã ăn rồi, đây là của anh.”

Đường Mặc Vũ cầm lấy chiếc đũa, nhìn đồ ăn phong phú thì bất giác cũng thấy đói bụng.

Đường Hoặc xem xét bọn họ ăn này kia, vô cùng vừa lòng nhếch lên khóe miệng, “Thằng nhóc này, đồ Lạc Tuyết nấu cho ta ăn nhiều hơn và phong phúc hơn của cháu nhiều,” Đường lão gia tử đã lớn tuổi nên hiện tại cái gì cũng muốn so, quả nhiên càng sống lâu càng như một đứa trẻ.

Đường Mặc Vũ chỉ lắc đầu cười, có điều anh thấy tinh thần và bộ dáng của ông nội tốt như vậy thì cũng yên tâm.