“Ba.” Đỗ Tâm Ái kéo áo ông Đỗ. Chẳng nhẽ việc này cứ thế cho qua sao? Mặc Vũ là muốn hủy hôn với cô ta đó.
“Nói sau đi,” ông Đỗ vỗ vai con gái, ra dấu bằng mắt cho cô ta. Bây giờ sự tình còn chưa quá phức tạp, Đường Mặc Vũ chẳng qua là đang giận dỗi, đối với Tâm Ái có sự thất vọng, nhưng cũng chưa đến mức phải hủy hôn.
“Mặc Vũ, là Tâm Ái chưa đúng, ta tin tưởng con bé về sau sẽ sửa chữa, cháu cũng đừng tức giận với nó.”
Đỗ Tâm Ái vừa định mở miệng thì thấy ánh mắt cảnh cáo của cha mình, liền cúi đầu nói một tiếng xin lỗi.
Đường Mặc Vũ lãnh đạm cười “thực xin lỗi, bác Đỗ và dì. Cháu còn có chút việc, xin phép đi trước.” Hắn lễ phép cúi chào hai vợ chồng nhà họ Đỗ nhưng từ đầu đến cuối cũng chẳng thèm nhìn Đỗ Tâm Ái một cái.
Kể cả có áy náy hơn thì cũng vì cô ta suýt chút nữa hủy đi một chân của Lạc Tuyết chân mà chẳng còn gì. Anh chẳng nợ cô ta gì hết.
Đường Mặc Vũ nhanh chóng rời đi, để lại mọi người nhìn nhau, trên mặt đều là xấu hổ, còn có tức giận nhưng lại không biết là giận ai, Đường Mặc Vũ hay là Đỗ Tâm Ái.
Đỗ Tâm Ái nhìn Đường Mặc Vũ rời đi, trong mắt vụt qua cái gì đó. Cô phải tra rõ ràng anh ta rốt cuộc đang làm cái gì.
Trong bệnh viện, Lạc Tuyết yên tĩnh ngồi ở trên giường bệnh, trên đùi cô vẫn còn đang bó thạch cao, cũng không quá đau. Bác sĩ nói thạch cao này rất nhanh có thể được gỡ xuống, cô chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể đi lại rồi.
Đột nhiên tiếng cửa mở truyền tới, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, nhưng người vào lại là bác sĩ thì trong mắt lại có chút mất mát, hóa ra không phải anh đến.
“Đường tiên sinh, thoạt nhìn, Lạc Tuyết tiểu thư nhìn thấy anh thì rất mất hứng đó,” bác sĩ trêu ghẹo cười, nhường đường cho người đàn ông đang đi phía sau. Anh đang nhếch môi cười, có phải lúc anh không ở đây, cô đều đợi anh đến không?
Lạc Tuyết nghe được lời bác sĩ nói thì vẫn chưa kịp phản ứng nhưng khi thấy bóng một người nhanh chóng đi tới, trên người anh thoảng hương bạc hà mà cô quen thuộc thì mặt hơi đỏ lên, cũng không dám nhìn anh.
Bác sĩ hiểu ý đóng cửa lại, đi ra, hai người này thật xứng đôi a.
“Thế nào, em thật sự không muốn gặp anh ư? Vậy anh phải đi thôi,” Đường Mặc Vũ làm bộ muốn đi, nhưng là một đôi tay nhỏ bé lại kéo quần áo của anh.
Ánh mắt hắn theo đôi tay nhỏ bé đến trên mặt của cô, ánh mắt nhu hòa, ánh mắt Lạc Tuyết hiện tại rất xinh đẹp, không phải là mắt một mí, mà đổi thành một đôi mắt hai mí phủ sương mông lung, nhưng vẫn có bóng dáng của Lạc Tuyết trước đây.
“Anh đi chỗ nào vậy, em còn tưởng. . .” Lạc Tuyết nhẹ nhàng cắn môi, “Em còn tưởng anh sẽ không đến nữa.”
“Làm sao có thể?” Đường Mặc Vũ ngồi xuống, cũng không cùng cô đùa nữa. Anh biết cô có cảm giác bất an, làm sao nhẫn tâm khiến cô lo lắng hãi hùng .
“Lạc Tuyết,” Đường Mặc Vũ nâng khuôn mặt cô lên, mấy ngày nay sắc mặt của cô tốt hơn nhiều, cũng là béo lên một chút, nhưng vẫn còn cách bộ dáng trước kia rất nhiều, cho nên anh phải tiếp tục chăm sóc tốt cho cô mới được.
“Lạc Tuyết, anh sẽ không rời bỏ em. Lúc trước anh đã nói sẽ cho em quần áo đẹp, để em mỗi ngày đều được ăn trứng gà, cũng để em biết chữ. Em xem hôm nay anh có mang sách đến, để anh dạy em. Nếu chỗ nào em không biết thì anh có thể đọc cho em nghe, có được không?” Ánh mắt anh thật sự ôn nhu, làm cô muốn khóc.
Lạc Tuyết cứ như vậy nhìn anh, hai mắt rưng rưng mà gật đầu.
“Được.” Cô cười thật vui vẻ, nhưng là cũng rất cẩn thận.
Chân cô không thể động đậy nên đành vươn tay ra ôm cổ anh. Cô rất quí trọng tình cảm đến muộn này, nên cũng không muốn để ý điều gì nữa. Cô chỉ muốn đến gần anh hơn một chút, vì cô đã tự hứa, sau khi khỏi bệnh liền để anh quay về với vị hôn thê của mình.
“Em đang nghĩ cái gì vậy?” Đường Mặc Vũ nhìn chằm chằm ánh mắt thất thần của cô rồi hỏi.
“Không có gì,” Lạc Tuyết cười, cười đến ánh mắt cong cong, thật thanh lệ, nhưng vẫn có chút bi thương bên trong. Kỳ thực trong lòng cô bây giờ vừa thấy hạnh phúc, vừa thấy đau khổ.
Đường Mặc Vũ không định vạch trần cô. Anh muốn dùng hành động để chứng minh hết thảy, bây giờ không phải lúc hứa hẹn nhiều lời bởi vì anh vẫn chưa có tư cách đó, thế nên có nói gì thì cô cũng chỉ coi đó là sự thương hại.
“Em muốn nghe cái gì, anh liền đọc cho em nghe,” Đường Mặc Vũ ngồi bên mép giường, để Lạc Tuyết nằm xuống thật tốt, sau đó mới cầm lấy một cuốn sách, chuẩn bị đọc cho cô nghe.
“Cái gì cũng được,” Lạc Tuyết hai tay nhẹ nắm chăn, biểu cảm giống như sắp được nghe truyện cổ tích. Hồi nhỏ cô thích nhất là nghe truyện cổ tích, nhưng không có ai kể cho cô nên bây giờ cô vẫn rất thích.
“Được, anh sẽ kể từng truyện cho em,” Đường Mặc Vũ nhẫn nại nói. Quả thật cho đến bây giờ anh cũng chưa từng đối với phụ nữ nhẫn nại như vậy. Anh còn tưởng tính mình trời sinh lạnh bạc, hóa ra chỉ vì anh chưa gặp được đúng người mà thôi.
Mà người đó chính là Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết nghe được một chút liền ngủ, đó là bởi vì giọng nói trầm thấp có từ tính của anh.
Đường Mặc Vũ buông cuốn sách trong tay xuống, đem chăn cẩn thận kéo lên, “Không cần lo lắng, rất nhanh em sẽ tốt hơn. Đợi đến lúc em khỏe lại, anh sẽ cho em một niềm vui bất ngờ. Anh biết em lo lắng điều gì nên em phải tin anh, mọi việc rồi sẽ qua hết.”
Những lo lắng trong mắt cô, anh có thể nhìn thấy nhưng anh lựa chọn cái gì cũng không nói. Nói nhiều cũng không bằng hành động chân thật. Anh muốn cho cô không chỉ có hứa hẹn suông.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng khẽ hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, hết thảy đều sẽ qua thôi.
Anh đứng lên, nhìn về phía bên ngoài. Đây là phòng bệnh tốt nhất, bác sĩ và y tá cũng là tốt nhất, cô sẽ nhanh chóng khỏi bệnh … Sau đây sẽ có nhiều việc mà cô phải làm nhưng cô sẽ không chỉ có một mình mà còn có anh ở bên cạnh.
Ở bên ngoài bệnh viện, Đường Mặc Vũ đi về phía xe của mình rồi khởi động xe phóng đi. Mà xe của anh vừa đi thì một người phụ nữ tránh ở một bên đi ra.
Anh ta giấu thật tốt. Hóa ra anh ta không về nhà, không trả lời điện thoại của cô ta đều là vì ở trong bệnh viện này. Cô ta thực sự muốn biết anh ta giấu ai ở đây.
Cô ta vừa định bước vào thì lại liếc mắt thấy xe của Đường Mặc Vũ quay lại. Lúc anh xuống xe, trong lòng có ôm một con búp bê vải, trên mặt cũng có loại ôn nhu mà cô ta chưa từng thấy.
Cô ta ghen tị đến phát cuồng, ngón tay đều siết chặt quần áo trên người, hận không thể xé chúng thành từng mảnh.
Cô ta tự nhủ không cần xúc động như vậy, cần phải bình tĩnh. Cô ta muốn xem cho rõ người nào đang ở đây có thể khiến Mặc Vũ không cần cô ta.
Đỗ Tâm Ái trên tay cầm một bó hoa mà lúc đi qua thùng rác thì cô ta liền ném vào đó. Muốn cô ta tặng hoa ư, đừng có mơ.