“Ngôn Hi một lúc nữa sẽ quay lại. Con bé đi ra ngoài mua đồ ăn. Nếu cậu muốn gặp con bé thì chờ một chút.” Lưu Thẩm nói xong rồi quay người đi về nhà mình. Bà thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Đường Mặc Vũ. Sao bà chứ thấy anh ta quen mặt, không biết là đã thấy ở đâu rồi. Nhưng rất nhanh bà lại tự vỗ đầu mình. Bà đúng là quá hồ đồ rồi, bọn họ đã gặp nhau một lần vào hai năm trước rồi mà. Khi đó cậu ta còn mang Tiểu Hoàng đi nhưng không biết sao giờ Tiểu Hoàng lại quay lại đây.
Lưu Thẩm đi xa rồi chỉ còn lại Đường Mặc Vũ đứng thẳng người như một khúc gỗ, nửa ngày không động đậy người.
Lí Ngôn Hi, cô ta rốt cuộc là người như thế nào. Làm sao cô ta lại biết những chuyện mà chỉ anh mới biết. Anh nắm chặt ngón tay, trong lòng rối bời. Anh có thể chắc chắn giữa Lạc Tuyết và Lí Ngôn Hi không có bất kỳ quan hệ nào. Lạc Tuyết cũng không thể nào có người bạn như vậy. Nếu hai người thật sự quen biết thì anh cũng sẽ biết chứ. Sự việc biến hóa quá bất ngờ khiến anh rối rắm. Thế nên hôm nay anh nhất định phải tìm hiểu cho rõ nếu không cả đời này anh cũng không thể yên lòng.
Đúng lúc đó điện thoại của anh vang lên. Anh lấy điện thoại ra thì thấy Đỗ Tâm Ái gọi đến. Anh bước qua một bên rồi mở máy nhận cuộc gọi.
“Mặc Vũ, bây giờ anh đang ở đâu, hôm nay chúng ta có hẹn đi xem khách sạn mà,” Đỗ Tâm Ái có chút sốt ruột hỏi anh. Anh ta ra ngoài cả ngày rồi, bây giờ chắc đã phải về đến nahf. Thế nhưng cô ta chẳng tìm thấy anh ở chỗ nào cả.
Ở chỗ Thiệu Khải, hay ở công ty hay ở bất kỳ chỗ nào cô ta biết đều không thấy Đường Mặc Vũ.
“Anh đang ở trên đường. Xe của ảnh xảy ra chút trục trặc nhưng anh sẽ về sớm thôi,” Đường Mặc Vũ tùy tiện nghĩ ra một cái cớ. Anh mím môi, rất không thích bị hỏi han như vậy. Hiện tại tình hình chưa rõ ràng, anh không muốn quan tâm đến Đỗ Tâm Ái.
“Vậy anh mau trở về nha,” Đỗ Tâm Ái nói này nọ nửa ngày rồi mới ngắt điện thoại.
Đường Mặc Vũ đem điện thoại di động đặt ở trong túi, lúc này đây mới xoay người. Từ rất xa, anh đã nhìn thấy một cô gái tập tễnh đi tới. Nhìn từ xa thì quả thật rất giống Lạc Tuyết. Anh vẫn còn nhứo khi đó Lạc Tuyết cũng đi mua đồ ăn và trở về như vậy. Cô mua rất ít đồ ăn, đều là những thứ rẻ nhất. Nhưng đồ cô mua cho anh thì lại giống những đứa trẻ khác, có sữa bột, có trứng gà, đôi khi còn có cả thịt. Còn đồ ăn của cô thì chỉ có tùy tiện này nọ.
Lạc Tuyết từng bước từng bước đi tới. Đùi cô vẫn rất đau. Cả ngày cô đều cố nhịn, hy vọng chân có thể sớm mau khỏi. Bên cạnh cô là một con chó nhỏ.
“Tiểu hoàng, em xem, chúng ta về nhà rồi,” Lạc Tuyết lấy chìa khóa từ dưới viên gạch trên cửa sổ rồi mở cửa vào nhà. Con chó nhỏ thì ghé vào bậc cửa, rồi đột nhiên đứng lên. Nó hướng đến một bên không ngừng kêu, đuôi còn vẫy rối rít.
Đường Mặc Vũ hơi giấu thân mình một chút. Có vẻ như Tiểu Hoàng đã nhận ra sự có mặt của anh rồi.
Tiểu hoàng kêu xong liền hướng anh chạy tới.
“Tiểu Hoàng, em chạy đi đâu vậy?” Lạc Tuyết đi ra, ngồi xổm trước cửa, trong tay cầm một cái bát nhỏ. “Đây là của em, mau ăn đi,” cô đem cái bát đặt ở trên đất cho con chó nhỏ, mà chính cô cũng chưa được ăn.
“Uông,” Tiểu Hoàng khoan khoái kêu một tiếng, cúi đầu bắt đầu ăn đồ ăn trong chén. Nó cũng không quan tâm ở đây còn có một người ngoài nữa. Lạc Tuyết đứng lên đi vào trong nhà. Cô bưng lên bàn một chén mì rồi bắt đầu ăn từng miếng. Mì là mì suông nhưng cũng khiến cô ấm lòng. Cô nhẹ vỗ về đùi mìn, trong khi ánh mắt lại rơi trên bộ quần áo nhỏ trên bàn, đôi mắt chợt đỏ lên.
“Tiểu Vũ, mẹ thật vô dụng. Mẹ nghĩ là có đôi chân lành lặn thì có thể mau chóng đi tìm con. Mấy ngày nay mẹ đều tìm kiếm những đứa trẻ giống con nhưng đều không phải. Có phải mẹ giống trước đây không cách nào gặp được ngươi không?” Cô đem bát cầm trong tay đặt xuống, đem bộ quần áo nhỏ ôm vào ngực.
Mà cùng lúc đó người đàn ông đứng ở cửa cũng bị chấn động. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô gái đang khổ sở còn có mọi thứ trong nhà cũng không có gì thay đổi.
“Lạc Tuyết. . .”
Anh tiến vào mà cảm thấy hô hấp cũng đều khó khăn. Anh đứng ở bên người cô nhìn thấy trong lòng cô chính là bộ quần áo trước kia anh mặc trong hình hài Tiểu Vũ. Cô luôn xem nó như bảo bối. Quần áo của bản thân thì cô lúc nào cũng tiếc không mua, nếu bẩn thì giặt, rách thì vá nhưng nếu có tiền, cô liền nghĩ đến anh.
Còn có một tiếng “mẹ” kia cũng là chỉ có anh và Lạc Tuyết mới biết. Anh quay đầu nhìn thấy trên bàn một bát mì trắng. Đó là thứ Lạc Tuyết thường ăn, đều là mì suông, có khi chẳng có chút đồ ăn gì. Thế mà cô vẫn bảo là ngon.
Lạc Tuyết quay đầu, vừa nhìn thấy người đang đứng đằng sau liền giật mình. Cơ thể cô chợt nghiêng, xém chút là ngã ra đất. Một đôi tay hữu lực vươn ra đúng lúc đón được cô. Đường Mặc Vũ ánh mặt phức tạp nhìn cô gái trước mặt, anh cảm giác hốc mắt đều nóng lên.
“Lạc Tuyết. . .” môi anh run run, nhưng không thốt ra được tiếng nào.
“Anh,” Lạc Tuyết vội vàng đẩy anh ra, cả người tránh sang một bên. Mà Đường Mặc Vũ nhìn động tác của cô cùng với đôi mắt đầy cảnh giác trong lúc nhất thời cảm thấy một loại thống khổ bị đè nén.
Cô sợ anh, rất sợ anh.
Nhưng chính anh là người tạo ra cục diện này chứ không phải ai khác.
“Tôi đói bụng, có thể làm cho tôi một chén canh trứng gà không?” Đường Mặc Vũ dùng sức áp chế tâm tình không cách nào bình ổn của bản thân để nói lời này với Lạc Tuyết. Anh đang cười nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập bi thương. Vì cô đã phải chịu quá nhiều khổ cực. Anh không muốn cô phải chịu khổ nhưng cuối cùng cô vẫn phải chịu bao nhiêu đau đớn.
“Được.” Lạc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu rồi đi vào trong bếp. Cô kéo lê một bên chân, đến thở cũng rất cẩn thận. Khi cô mang ra một bát canh trứng gà, Đường Mặc Vũ cũng vừa ăn xong bát mì suông mà cô vừa mới ăn được mấy miếng.
Anh ta có phải rất đói không? Hai tay đang bưng bát canh trứng của Lạc Tuyết hơi dừng lại nhưng rồi cô vẫn đi qua và đặt cái bát trước mặt anh.
Đường Mặc Vũ đón lấy, xem canh trứng gà non mịn bên trong mà lòng mạnh mẽ chua xót. Chính là canh này.