“Chúc mừng anh.” Hai cánh môi Lạc Tuyết hơi hơi giật, trong mắt thoáng qua một tia chua sót. Cô nâng cái gói to lên lưng và xoay người rời đi, từng bước một rời khỏi nơi này. Cô nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta lúc đó anh ta cũng chuẩn bị kết hôn. Lần thứ hai này anh ta cũng đang chuẩn bị kết hôn.
Cô không hận anh ta. Cho tới bây giờ cũng không hận, cũng không muốn hỏi vì sao anh ta lại vì Lạc Tuyết mà báo thù. Chắc anh ta có lòng tốt thôi bởi vì cho đến giờ bọn họ cũng chưa từng gặp mặt nhau. Thế nên anh ta không có khả năng thích Lạc Tuyết. Mà bọn họ, vĩnh viễn là người của hai thế giới.
Cùng lúc đó, trong một cái góc khuất khác, một con chó bị một người phụ nữ vứt bỏ.
Tiểu Hoàng là một con chó mập mạp, tuy rằng bề ngoài không đẹp mắt, nhưng lại thập phần đáng yêu. Trên người nó còn mặc một kiện quần áo dành cho vật nuôi, đôi mắt thì sáng long lanh, thoạt nhìn rất là thông minh.
Người phụ nữ đi về phía trước một bước thì con chó cũng gắt gao đi theo phía sau cô ta.
“Ngươi cút ngay cho ta,” người phụ nữ đột nhiên quay đầu hét lên với con chó nhỏ. Con chó ủy khuất rụt thân mình nho nhỏ lại như là hiểu được sắc mặt của người khác. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ đó từng bước rời đi, rồi kêu lên một tiếng, giơ chân nhỏ ra.
Người phụ nữ quay đầu, xem phía sau một cái, môi đỏ mọng nhếch lên.
“Ngươi, con chó đáng chết. Cuối cùng thì cũng vứt được ngươi đi.” Di động của cô ta vang lên. Cô ta vội nhấn nút nhận và kề lên bên tai.
“Mặc Vũ, em đang ở trên đường, rất nhanh sẽ tới nơi. Anh nói cái gì, Tiểu Hoàng biến mất ư?” Cô ta giả bộ hốt hoảng nhưng môi lại vẫn giương cao, “Anh không cần lo lắng, có lẽ nó đang chạy chơi ở chỗ nào. Em trở về sẽ cùng anh đi tìm nó.”
Người bên kia không biết nói cái gì rồi cô ta mới tắt máy và cất bước rời đi.
Con chó nhỏ vẫn ngồi thu lu ở góc tường không ngừng kêu lên, thật đáng thương. Nó lại trở lại thành một con chó hoang không có chủ nhân rồi. Nó chỉ có thể bị bắt nạt, phải bới rác để tìm thức ăn như những con chó hoang khác.
Đúng lúc ấy thì Lạc Tuyết nghe được một loạt tiếng kêu nho nhỏ. Cô buông gói to ở trong tay và đi đến chỗ phát ra âm thanh, ngồi xổm xuống xem một con chó nhỏ ngồi trong góc.
“Tiểu Hoàng?”
Con chó nhỏ mở mắt, vừa nhìn thấy cô thì nó liền đứng lên không ngừng cắn quần áo của cô.
“Ngươi đi lạc ư? Ta nhớ ngươi hiện tại đang sống tốt lắm mà.” Cô đem con chó nhỏ bế lên rồi lại nhìn cái gói to trên mặt đất. Sau khi do dự, cô vác cái gói to lên vai rồi dựa theo trí nhớ tìm đến nơi kia.
Cô đi hơn một giờ thì đến trước cửa Đường gia. Lúc này hai chân cô đã không còn cảm giác gì.
“Không phải sợ, Tiểu Hoàng, ta đưa ngươi về nhà.” Cô ấn chuông cửa, rất nhanh có người mở cửa.
Chỉ có điều khi cô nhìn đến người phụ nữ đứng ở cửa thì hơi giật mình. Bởi vì nhìn cô ta giống với cô của trước kia, làn da trong suốt, đôi môi nhỏ. Có điều cô gái này xinh đẹp hơn cô trước kia.
Nữ nhân kia cũng đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi nói “Ở đây không có mấy đồ thừa rác rưởi đâu, mau cút đi.” Cô ta vừa nhanh chóng đuổi người, vừa lấy tay bịt mũi khó chịu vì cái mùi truyền đến từ trên người Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết có chút bối rối lui lại phía sau một bước vì sợ làm bẩn chỗ của người ta.
“Thực xin lỗi, tôi đến để trả lại con chó này. Chắc là nó đi lạc.” Lạc Tuyết ôm lấy con chó nhỏ trong lòng, mà con chó nhỏ chỉ kêu lên một tiếng rồi lại càng vùi vào lòng cô.
Khuôn mặt nữ nhân kia đột nhiên biến sắc, “Cô muốn thì đem nó đi đi, xấu như vậy ai mà thèm chứ.” Cô ta nói xong liền đóng cửa lại, bỏ Lạc Tuyết ở ngoài cửa. Nhưng rất nhanh cửa lại mở ra, nữ nhân kia ló ra bộ mặt ghét bỏ nói “Tôi nói cho cô biết, chỗ này là Đường gia. Chỗ này không phải chỗ ai muốn tới thì tới. Mau đem con chó bẩn thỉu đó đi nếu không đừng trách tôi không khách khí”. Cô ta một lần nữa đóng cửa lại.
Con chó nhỏ trong lòng Lạc Tuyết kêu lên đầy ủy khuất.
“Tiểu Hoàng, không sao hết, bọn họ không cần ngươi thì ta cần ngươi. Lạc Tuyết sẽ chăm sóc cho ngươi như trước đây.” Cô đem con nhó nhỏ ôm lấy. Mà con chó nhỏ cũng liếʍ liếʍ mặt cô không nháo nữa.
Đỗ Tâm Ái mở cửa nhìn ra bên ngoài. Cuối cùng thì cũng đi rồi, con chó đáng ghét kia vậy mà còn có thể tìm được đường về.
Hừ, cô ta hừ lạnh một tiếng. Mãi mới có cơ hội đem vứt con chó đáng ghét đó đi, làm sao có thể cho nó về. Cô ta cũng không muốn có thêm phiền toái.
Đường Mặc Vũ đứng lên cầm lấy chìa khóa xe,
“Mặc Vũ, anh định đi đâu? Sắp ăn cơm rồi mà,” Đỗ Tâm Ái kéo tay Đường Mặc Vũ. Đã muộn thế này, anh ta còn định đi đâu chứ.
“Anh đi tìm Tiểu Hoàng, em cứ ở nhà đi, ở bên ngoài gió lớn lắm,” Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của Đỗ Tâm Ái rồi mới đi ra ngoài. Chính anh làm mất Tiểu Hoàng, nếu không tìm về được thì làm sao anh yên tâm được.
Đỗ Tâm Ái còn muốn nói gì đó nhưng Đường Mặc Vũ đã rời đi.
“Dì, chỉ là một con chó thôi mà, chúng ta chỉ cần mua là được, không phải sao?” Đỗ Tâm Ái có chút không đồng ý mà nói với Diệp Nhàn. Làm gì có chuyện một con chó cũng làm mọi người loạn hết cả lên. Đã thế con chó đó còn xấu như vậy.
Diệp Nhàn nhẹ nhàng hít một ngụm đi tới, vỗ vỗ vai Đỗ Tâm Ái.
“Tâm Ái, con không nên trách Tiểu Vũ. Dù chỉ là con chó nhưng nuôi lâu cũng có tình cảm,” Diệp Nhàn nói xong thì cũng cảm thấy buồn. Tiểu Hoàng luôn là do bà chăm sóc, cho ăn, tắm rửa, thậm chí bà còn may áo, quần cho nó. Mà Tiểu Hoàng cũng rất nghe lời khiến cho hàng xóm đều hâm mộ. Thậm chí nó còn từng giúp bà lấy lại ví tiền, cảm tình đều rất sâu đậm, thế nên khi nó biến mất bà và Mặc Vũ đều sốt ruột.
Đường Thượng Nguyên đi ra khỏi phòng, ngồi xuống ghế sô pha, tay xoa nhẹ trán. Gần đây ngày nào cũng họp hành rồi đi công tác khiến ông thấy mệt mỏi.
“Tiểu Hoàng, đưa cho ông tờ báo” ông gọi theo thói quen nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy báo đâu.
“Tiểu Hoàng!” ông gọi một tiếng nhưng người đưa báo đến lại không phải là Tiểu Hoàng.
“Không cần gọi. Tiểu Hoàng đi lạc mất rồi, giờ Tiểu Vũ đang đi tìm.” Diệp Nhàn nói xong liền ngồi ở đó.
“Làm sao mà mất được?” Đường Thượng Nguyên ném tờ báo đi, lông mày nhíu chặt lại. Mà Đỗ Tâm Ái bị ngó lơ cũng trưng ra khuôn mặt càng thêm khó coi. May là cô ta đem con chó đó vứt đi, nếu không về sau nó còn chiếm vị trí quan trọng hơn cả cô ta.