Cô không có cha mẹ, cái gì cũng không có, giống hệt trước kia.
“Cậu đang nói cái gì, không có cái gì?” Dương Nhạc không nghe rõ liền quay đầu lại kỳ quái nhìn chằm chằm cô.
“Không có, mình không nói gì,” Lạc Tuyết nhẹ nhàng cười, coi như đây là bí mật nhỏ của cô đi.
Bên trong công xưởng, Lạc Tuyết đã dệt xong một cái áo lông, sau đó buông ra, quay đầu nhìn Dương Nhạc đang dệt một kiện khác.
“Nhạc Nhạc, cậu tiến bộ hơn nhiều rồi đó, tuyệt không giống người mới học,” cô nâng cằm, vết thương trên đầu đã tốt nhiều, trừ bỏ chỗ vết thương đó không có tóc thì đều không sao. Mà ở chỗ này chả quan quan tâm đẹp xấu, bọn họ thậm chí còn không có gương, xấu thì xấu thôi.
“Đúng thế,” Dương Nhạc mừng rỡ cực kỳ, “Gần đây mình lo lắng nhất là làm việc, mỗi ngày đều mệt mỏi dùng sức dệt. Nhưng chính thế mình mới tiến bộ nhanh, bây giờ không người mới học nào so được với mình, ngay cả cảnh ngục cũng khen mình,” vừa nói đến đây Dương Nhạc vô cùng hưng phấn. Cô còn tưởng rằng bản thân không dệt được áo nhưng hiện tại cũng làm được rồi. Đợi bốn năm sau là cô có thể để dành chút tiền.
“Ngôn Hi, ra tù cậu muốn làm gì?” Dương Nhạc lo lắng nhìn Lạc Tuyết, chỉ sợ cô đi ra ngoài không thể nuôi sống bản thân. Trước kia dù sao cô cũng là thiên kim tiểu thư, ăn uống không lo, nếu bọn họ có thể cùng ra ngoài một lúc thì tốt rồi, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Nhưng đây căn bản không có khả năng, cô không thể ích kỷ để Ngôn Hi ở cùng mình trong lao thêm hai năm mà cô cũng không có khả năng ra tù sớm hơn, vì thế cô ấy chỉ có thể tự mình sống.
“Đừng lo cho mình, mình có thể tự sống. Cậu thấy đó mình có tay có chân, kể cả không đi được thì mình có thể dệt áo lông a,” Lạc Tuyết muốn lạc quan hơn, kỳ thực cô có tính toán của riêng mình. Kể cả cô ra ngoài chỉ có hai bàn tay trắng thì cũng không sao, cô vẫn có thể sống tốt như lúc 4 tuổi, dùng hai tay mình nuôi sống bản thân.
“Vậy là tốt rồi,” Dương Nhạc gật đầu, lại dùng sức dệt áo lông trong tay mình. Cô phải làm nhanh hơn, xem Ngôn Hi đã làm được hai cái mà cô còn làm chưa xong một cái.
Lạc Tuyết lại lấy một đống vải, trong mắt có chút mông lung lướt qua, nghĩ cái này làm gì, ra tù cũng còn một năm nữa, một năm rất dài a.
Nhưng thời gian lại ngắn hơn các cô dự đoán rất nhiều.
“Cảnh ngục, tôi có thể ra tù sao?” Nhưng còn nửa năm nữa mới hết thời hạn cơ mà. Lạc Tuyết nắm chặt hai tay, không tin nổi những gì cảnh ngục vừa nói.
Bà ấy nói cô có thể ra tù. Thật vậy chăng? Cô không nằm mơ chứ?
“Đúng vậy, số 35, cảnh ngục không phiền mà lặp lại lần nữa. Cô biểu hiện rất tốt nên có thể ra tù sớm, chúc mừng cô,” giám ngục vươn tay vỗ vai Lạc Tuyết, “Về sau làm người cho tốt, tôi không muốn thấy cô trong này lần nữa, có hiểu không?”
Lạc Tuyết không ngừng gật đầu, nói cám ơn, tôi đã hiểu. Ngoài hai câu đó cô không biết phải nói gì nữa.
Tốt lắm, đi thu thập đồ của cô đi, một lát nữa là cô có thể đi ra ngoài rồi. Giám ngục nói xong xoay người, trên mặt bà ta cũng không còn quá nghiêm khắc nữa, đi thôi, đừng trở về đây nữa.
Lạc Tuyết xoay người, nhìn Dương Nhạc đứng phía sau.
“Ngôn Hi, thật tốt quá.” Dương Nhạc đã đi tới, dùng sức ôm Lạc Tuyết một chút, “Chúc mừng cậu có thể ra ngoài, có thể sớm rời khỏi chỗ này. Hóa ra biểu hiện tốt có thể để giúp giảm hình phạt, về sau mình cũng phải biểu hiện tốt, có lẽ không lâu nữa mình cũng có thể đi ra ngoài.”
Dương Nhạc vừa khóc vừa cười, cô thật sự vui cho Lạc Tuyết. Tuy rằng không có cô ấy thì cuộc sống của cô ở trong này sẽ rất cô đơn nhưng cô cũng có nhiều hy vọng hơn, chỉ cần nỗ lực thì rất nhanh cô cũng sẽ giống như Lạc Tuyết, được ra ngoài sớm.
“Nhạc Nhạc, mình thật sự có thể ra ngoài sao?” Lí Ngôn Hi vẫn không thể tin sờ mặt mình, đều là nước mắt.
“Đúng vậy, cậu có thể.” Dương Nhạc đưa tay vuốt mặt Lạc Tuyết, sau đó dùng lực nhéo một chút.
“Đau.” Lạc Tuyết đau đến nhăn mặt lại.
“Xem đi, đau thì không phải mơ.” Dương Nhạc ngượng ngùng thu tay lại. Thật có lỗi, cô quên khống chế lực, nhưng Lạc Tuyết cũng ngây ngốc xoa xoa mặt, quả nhiên là đau, đau thì không phải mơ.
Cô mang theo một chút vật dụng cá nhân đi ra, trên người cũng đã không còn là bộ quần áo màu xám, bên trên có số 35 mà cô đã mặc một năm rưỡi nay. Cô mặc vào bộ quần áo mình đã mặc trước khi vào đây. Vừa nhìn mới phát hiện, quần áo đó hiện tại quá rộng, cô quả thật đã gầy đi nhiều, tóc cũng ngắn ngủn, tuy rằng thời gian mới có một đoạn nhưng cả người cô đã sớm như trải qua thương hải tang điền.
Cô quay đầu lại, dùng sức vẫy tay với Dương Nhạc.
“Ngôn Hi, đừng khóc, ở bên ngoài chờ mình, rất nhanh mình cũng sẽ được ra ngoài,” Dương Nhạc dùng sức lau khô nước mắt của mình. Đây là chuyện vui, sao phải khóc chứ? Các cô đều không phải muốn rời khỏi đây sao?
“Ân.” Lạc Tuyết cố nở nụ cười, sau đó mang theo đồ của mình đi ra khỏi nhà tù.
Lại một lần nữa đứng ở cửa ngục giam, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu trên người cô ấm áp, sáng ngời. Cô không quen, phải đưa tay chắn trước mặt, nửa ngày mới nheo hai mắt mà nhìn.
Cô ra ngoài rồi, rốt cuộc cũng đã ra ngoài.
“Về nhà đi, Lạc Tuyết.” Cô nói với chính mình sau đó ôm đồ trong ngực, đi về một hướng.
Nhà cô là một gian phòng ở chứ không phải căn biệt thự của Lí gia. Cô dùng hai chân của mình mà đi, quần áo trên người thì rộng, mà tóc lại ngắn, thật sự là không giống ai. Nhưng cô vẫn tò mò nhìn hết thảy, ngay cả người đến người đi đều khiến cô nhìn nhiều vài lần.
Cô đã rất lâu không gặp nhiều người với nhiều sắc thái như vậy. Cô đứng ở trước cửa sổ kính của một cửa hàng nhìn ma nơ canh bên trong, bộ quần áo đó thật đẹp a. Cô không khỏi tiến gần cửa kính để nhìn nhiều hơn.
Nhưng cô hơi chớp mắt một chút vì bộ quần áo kia đã bị người ta mua mất, thay vào đó là một kiện quần áo mới khác.
Cô có chút thất thần mà đứng thẳng người, rời đi. Nhưng cô vẫn không nhịn được quay đầu nhìn bộ quần áo mới được đổi kia, kỳ thật nó cũng đẹp a.
Cô nhấc chân đi, bỗng nhiên ngừng lại nhìn chân mình đã không còn tập tễnh. Nếu trước kia cô như thế này thì có phải cuộc đời cô đã khác rồi không?