Lí Ngôn Hi vẫn luôn mê man. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, mở mắt ra chỉ thấy tối đen, mà nhắm mắt lại cũng là tối đen, lúc nào cũng là bóng tối. Cô nhẹ chớp chớp mắt, cảm thấy ánh sáng bên trên tựa hồ sáng hơn một chút, sáng đến đau cả mắt.
“Số 35, cô có thể ra ngoài.” Cửa mở két một cái, ánh sáng càng ngày càng lớn, chiếu vào thân thể lui thành một đoàn của cô. Môi cô đã khô nứt, tróc da, trên mặt cũng không có nửa phần huyết sắc. Cô tự giống như cảm thấy ánh sáng bên ngoài đang từng chút một chữa trị cho cơ thể mình. Cô có thể cảm nhận sự ấm áp, tiếng động, thậm chí chỉ cần được nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, biết mình còn sống thì cô cũng vui rồi.
Cô ngồi dậy, đợi đến khi có thể thích ứng với ánh sáng bên ngoài mới mở mắt. Ba ngày này có người sẽ cho cô chút nước, ngoài ra cô cũng không ăn gì. Cô đỡ tường đứng dậy, bước từng bước ra ngoài.
“Ngôn Hi.” Dương Nhạc vừa thấy Lí Ngôn Hi liền ném chậu nước trong tay, vội vàng chạy tới.
“Nhạc Nhạc, mình đã về,” Lí Ngôn Hi khàn khàn mà nói, gần như không nghe thấy nhưng đối với Dương Nhạc mà nói thì đây là thanh âm dễ nghe nhất cô từng nghe.
“Ngôn Hi, thật tốt, cậu đã trở lại,” Dương Nhạc ôm Lí Ngôn Hi khóc rống lên. Cô thật sự cảm tạ ông trời đã để Lí Ngôn Hi trở về, bằng không cô cũng không biết phải làm gì mới tốt.
“Ngôn Hi, cậu có sao không?” Dương Nhạc lo lắng nhìn Lí Ngôn Hi suy yếu tùy thời có thể ngã xuống. Sắc mặt của cô rất khó coi, ánh mắt trũng sâu, cả người chỉ còn da bọc xương. Không biết mấy ngày này cô ấy làm sao mà vượt qua.
“Không có việc gì,” Lí Ngôn Hi lắc đầu, dùng giọng nói yếu ớt của bản thân mà nói, “Nhạc Nhạc, mình mệt.” Lí Ngôn Hi ngồi xổm bên cạnh tường, những người khác chỉ mắt lạnh nhìn cô, không có đồng tình, chỉ có lạnh lùng, tựa hồ sự đồng tình của bọn họ sớm đã chết lặng dưới điều kiện gian khổ này.
“Nhạc Nhạc, chúng ta đi về thôi,” Dương Nhạc cúi người cõng Lí Ngôn Hi, đi về gian phòng của bọn họ. Mặc kệ bên ngoài thế nào thì đó là nơi duy nhất các cô có thể nghỉ ngơi.
“Ngôn Hi, tỉnh tỉnh. . .” Dương Nhạc không ngừng vỗ mặt Lí Ngôn Hi, muốn đem cô vỗ tỉnh. Kể cả phải vỗ đến mặt cô hồng hết lên thì cũng nhất định phải gọi cô tỉnh.
“Ngôn Hi,” cô lại dùng sức vỗ vài cái.
“Nhạc Nhạc, để mình ngủ chút đi, mình mệt lắm.” Lí Ngôn Hi nhẹ nhàng chớp mắt, nhưng cô mệt đến cực điểm rồi, đến mắt cũng không mở ra nổi nữa.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Dương Nhạc thập phần khổ sở, nhưng cô vẫn vỗ vỗ mặt Ngôn Hi, muốn cô ấy đứng lên, nếu cứ thế ngủ thì sẽ chết mất.
“Ngôn Hi, ăn một chút đồ rồi hẵng ngủ, như thế mới có thể mơ đẹp a.”
Lí Ngôn Hi cũng hơi hơi mở mắt, trong mắt lộ ra mỏi mệt, “Không, sẽ không, Lí Ngôn Hi chỉ có ác mộng, làm sao có thể có mộng đẹp. Từ khi mình tỉnh lại thì ác mộng đã bắt đầu,” cô lắc lắc đầu, bởi vì cô cho đến giờ vẫn chưa từng có một giấc mộng đẹp nào.
Dương Nhạc nghe thì vô cùng xót xa. Cô ngồi xuống, cẩn thận lấy từ bên cạnh ra một cái giấy bao, “Ngôn Hi, trước đem cái này ăn xong thì mới được ngủ. Ngày mai sẽ tốt hơn, cậu biết không, cảnh ngục cũng có chút thiện lương, bà ta nói ngày hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi, không cần phải đi ra ngoài làm việc.”
Lí Ngôn Hi giãy dụa ngồi dậy, ánh mắt nhìn gói giấy bao trong tay Dương Nhạc. Không biết có phải đói quá lâu không nhưng hiện tại cô không cảm thấy đói nữa.
“Trước ăn một chút, ăn xong mới có khí lực, kể cả có gặp ác mộng thì cũng có khí lực mà chạy a.” Dương Nhạc đưa tay vỗ về tóc của Ngôn Hi một chút, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, nhiều đến nỗi cô muốn khóc.
“Ăn đi,” Dương Nhạc mở giấy bao trong tay ra, bên trong có một ít cơm đã khô một nửa. Nhưng đối với bọn họ hiện tại thì chỉ cần có thể ăn, không phải đói bụng là được.
“Cám ơn,” Lí Ngôn Hi xót xa hít cái mũi rồi cầm lấy giấy bao mà ăn, thậm chí cả nước mắt chảy ra cũng bị cô nuốt vào.
Dương Nhạc đứng lên, đi ra ngoài, lúc quay trở lại thì trên tay cô đã cầm thêm một cái cốc. Cô lại ngồi xổm xuống, cầm cái cốc trong tay đưa cho Ngôn Hi. Miệng Lí Ngôn Hi đầy cơm, cũng không để ý hình tượng của bản thân. Có ăn là tốt rồi, ba ngày cô không được ăn gì nên bây giờ cô thậm chí còn nhặt hết cơm rơi trên đất mà ăn.
Dương Nhạc xoay người, dùng sức nhịn xuống không khóc. Nếu không phải sợ người khác nhìn thấy thì cô đã để dành toàn bộ cơm cho Ngôn Hi.
“Nhạc Nhạc, cám ơn cậu còn tiết kiệm cơm cho mình,”
Dương Nhạc quay đầu, thấy khuôn mặt đang cười của Lí Ngôn Hi. Môi cô hơi mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ lắc đầu.
Kỳ thực đều là lỗi của cô.
“Nhạc Nhạc, đừng tự trách. Mình nói rồi, chúng ta là bằng hữu, nếu khi đó cậu là mình thì cũng sẽ làm như thế,” Lí Ngôn Hi hí mắt nhìn chằm chằm ánh sáng bên ngoài chiếu vào, có thể nhìn thấy ánh sáng thật là tốt.
Cô lui cả người ở trong chăn, hy vọng Dương Nhạc nói đúng, ăn no xong, kể cả có gặp ác mộng thì cô cũng vẫn có thể chạy, không phải vẫn tốt sao?
Dương Nhạc đem chăn của mình cũng đắp lên người Lí Ngôn Hi sau đó mới đi ra ngoài. Bên ngoài còn rất nhiều chuyện muốn làm, người như các cô không thể lười nhác được.
“A, đây không phải số 38 sao? Thế nào, số 35 chưa chết hả?” Nữ tù béo ú kia hếch cằm, trên ngực đeo số 56.
“Số 56, mày tốt nhất giữ chút khẩu đức đi, bằng không tao sẽ dùng đồ này nọ đập mày,” Dương Nhạc vòng qua cô ta, căn bản không đem cô ta để vào mắt.
“Chỉ bằng mày?” Số 56 căn bản không đem Dương Nhạc đặt ở trong mắt. Chỉ là một đứa con gái không có gì cả, không thân nhân, không hậu thuẫn mà dám cùng cô ta mạnh đấu, đời sau đi.
Dương Nhạc dừng bước, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nữ nhân kia. Ở trong này mà còn có thể béo thành thế này, chứng tỏ mỡ nhiều lắm đi?
“Số 56, nói cho mày biết tao cái gì cũng không có,” Dương Nhạc khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên mỉa mai cười, “Mày có biết sao tao phải vào đây không. Vì đánh nhau đấy,” Dương Nhạc cào cào tóc, nụ cười cực lạnh.
“Tao không phải người tốt, ở trong này mày tác oai tác quái thì tao cũng là trứng thối. Mày có hậu thuẫn, có thân nhân, có thế lực nhưng đừng quên chỗ này là chỗ nào. Tao là số 38, mày là số 56, ai cũng không có tên, chỉ có một số hiệu này thôi. Tao cái gì cũng không có, nhưng mày đừng quên tao có cái mạng này. Mạng của mày với mạng của tao so ra cái nào giá trị hơn hả?” Dương Nhạc xoay người, đi nhanh ra ngoài, “Cho nên tốt nhất là mày đừng chọc tao cùng số 35 nếu không tao sẽ liều cái mạng này, dù gì tao cũng không có gì để mất. Đến lúc đó xem mày với tao mạng ai cứng hơn?” Dương Nhạc cười lạnh lùng. Ai cũng sẽ tức giận, tượng đất cũng thế, chỉ là phải xem khi nào thì đến giới hạn chịu đựng mà thôi.
Cô không có gì cả, nhưng sẽ liều mạng.