Vợ Có Thuật Của Vợ

6.36/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện này phải bắt đầu kể từ một đêm nào đó ba tháng trước. Hôm đó, tròn một tuần Trương Lực chia tay tôi, cũng là ngày tôi nhận được một tin nhắn xa lạ. Anh sai rồi, em đừng đòi chia tay. Câu nói đó …
Xem Thêm

Trương Lực vẫn không hề thay đổi, vẫn không làm tôi thất vọng, một lần nữa anh là người lên tiếng trước: “Nhược Nhược, em hãy từ bỏ đi, em không hợp với anh, anh cũng không hợp với em, em đừng làm chuyện khiến mọi người khó xử, có thế em mới có thể sống vui vẻ được”.

Anh ta nói rất có lý, mà cũng có vẻ như đang nghĩ cho tôi, khiến tôi phải tán đồng.

Tôi nói: “Em gọi đến không phải muốn níu kéo anh, em gọi để chúc mừng anh, nghe nói anh sắp kết hôn?”.

Trương Lực rất ngạc nhiên, giọng điệu tỏ ra áy náy: “Hóa ra em đã biết rồi.”

Tôi nói: “Anh có ngại không nếu em đến tham dự?”

Trương Lực đáp: “Anh chỉ làm có mười mâm, e không đủ”.

Tôi trả lời: “Em sẽ tự mang ghế đến theo”.

Trương Lực vội nói: “Nhược Nhược, em đừng đùa nữa, anh biết anh có lỗi với em, em…”

Tôi gác máy, đây là lần đầu tiên tôi dập máy trước, cuối cùng thì tôi cũng thắng được một lần.

Sau đó, tôi nhìn người đàn ông đang ngồi phía đối diện lần nữa, cười nói: “Lê tổng, chúng ta cùng đi dự tiệc cưới nhé”.

À quên chưa giới thiệu, Vưu tiên sinh, Mèo đại gia, Phó tổng giám đốc Lê đều có một cái tên chung đăng ký trên hộ khẩu và chứng minh thư đó là: Lê Bằng.
Chương 2: Chỉ cần bạn trai cũ và cô ta sống không hạnh phúc là tôi có thể yên tâm rồi
Vừa mở miệng hẹn Lê Bằng cùng tôi tham dự lễ cưới bí mật của bạn trai và bạn gái cũ, trong đầu tôi hiện lên một câu hỏi, câu hỏi này liên quan đến xưng hô. Ban đầu, tôi gọi anh ta là Đại gia, sau khi bỏ việc, tôi gọi anh là Vưu tiên sinh, bây giờ anh không còn là cấp trên của tôi, theo lẽ thường tôi nên gọi anh là Lê Bằng, chứ không phải Lê tổng.

Lúc này Lê Bằng mới nói: “Trương Lực chính là bạn trai cũ của cô?”.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh ta là bạn trai cũ của tôi, lý do chia tay theo lời anh ta là do tính cách không hợp, nhưng thực tế là do anh ta đã nɠɵạı ŧìиɧ, nɠɵạı ŧìиɧ với bạn gái cũ của anh”.

“Tính cách không hợp” là lý do chia tay muôn thuở.

Lê Bằng lại hỏi: “Loại đàn ông như vậy, tại sao ban đầu cô lại chọn anh ta?”

Ngữ điệu mà Lê Bằng hỏi câu này thật kỳ lạ. Nó vừa giống như ám chỉ Trương Lực đã cám dỗ Lâm Nhược, lại có ý nói tôi có mắt không tròng.

Tôi rất tức giận nói: “Vậy tại sao anh lại chọn Lâm Nhược? Có phải đàn ông các anh thường thích người như cô ta?”. Nếu là tôi lúc trước, khi phản kháng lại Lê Bằng, có lẽ tôi sẽ nói thế này: “Có phải đàn ông các anh thường thích loại người như cô ta?”. Hai câu nói chỉ khác nhau một chữ, nhưng tính chất hoàn toàn khác nhau, may mà tôi không nói ra.

Lê Bằng hơi cau mày, hỏi lại tôi có quen Lâm Nhược không.

Tôi nói: “Không quen, thế nhưng tôi từng thích một người đàn ông đã từng có “quan hệ” với cô ta”.

Tôi cố ý nhấn mạnh hai từ “quan hệ”, và chắc chắn rằng với trí tưởng tượng phong phú của đàn ông ai cũng hiểu được ý nghĩa đó.

Lông mày của Lê Bằng càng cong hơn, dường như anh ta đã hiểu.

Tôi cũng phát hiện ra anh ta rất hay cau mày, cũng giống như trước kia, luôn có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Lê Bằng trầm tư một lúc, khi bắt đầu lại câu chuyện vẫn là chủ đề xoay quanh Trương Lực, chỉ có điều anh ta dùng cách hỏi vòng vo.

Anh ta nói: “Cô có thể kể cho tôi nghe về tình yêu giữa hai người được không? Nó được bắt đầu thế nào?”.

Nghe anh ta nói vậy, tôi rất thất vọng, tôi cho rằng anh ta muốn tìm hiểu về Trương Lực để so sánh với mình, sau đó xông vào hôn trường cướp dâu. Chuyện như vậy vốn dĩ rất lãng mạn, tôi đã nhiều lần tưởng tượng rằng khoảnh khắc tôi tiến vào lễ đường, cùng một lúc có đến ba người đàn ông quỳ xuống cầu xin tôi đừng lấy chồng. Nhưng những lúc nghĩ tới chuyện này có thể xảy ra với Lâm Nhược tôi lại chỉ thấy ghen ghét.

Tôi uống một ngụm nước, quyết định kể cho anh ta nghe một cách tường tận về chuyện của tôi. Kẻ nhỏ nhen như tôi, đột nhiên rất hy vọng sẽ được xem một màn kịch hay.

Tôi nói với Lê Bằng, Trương Lực rất khéo ăn nói, luôn khen tôi nấu ăn giỏi, dáng chuẩn, tính hay, hòa nhã. Tóm lại, trong mắt anh ta tôi là một cô gái hoàn hảo. Tôi rất hài lòng về điều đó.

Lê Bằng nói xen vào: “Anh ta nói dối, chẳng lẽ cô không nhận ra điều đó sao?”.

Tôi lườm Lê Bằng một cái: “Phụ nữ luôn muốn bị che mắt như vậy đây, anh chưa bao giờ khen Lâm Nhược sao?”.

Anh ta im lặng, tôi tiếp tục kể.

Tôi nói, Trương Lực có giọng hát hay giống như Trương Tín Triết.

Rất nhiều cô gái khi nghe những bản tình ca của Trương Tín Triết thì đều không thể kìm nén được cảm xúc, chúng tôi sẽ rơi nước mắt và tự hồi tưởng về chuyện cũ, sẽ tìm người để tâm sự, thậm chí lấy cái cớ này để có thể uống say bí tỉ.

Đáng tiếc là bên cạnh tôi không phải là Trương Tín Triết mà là Trương Lực.

Một trong số những cô bạn của tôi cũng phát hiện ra điều này.

Ban đầu, Trương Lực xuất hiện tại nhà một cô bạn của tôi, ra ra vào vào, anh ta chinh phục hết cô này đến cô khác, lại có khả năng giấu bí mật đó rất tài tình, chí ít thì anh ta cho là vậy.

Lê Bằng hỏi tôi: “Vậy tại sao cô lại phát hiện ra?”.

Tôi nói: “Tôi phát hiện từ lâu rồi, nhưng tôi mắt nhắm mắt mở, bởi lúc đó tôi không có chứng cứ”.

Cho đến khi tôi bỏ việc và đến công ty cũ làm, tôi quen Miumiu, rồi Miumiu quen Trương Lực và Trương Lực có mục tiêu mới, chuẩn bị cưa Miumiu.

Nhưng Trương Lực đã quên mất điều này, anh ta không biết rằng, bạn trai của Miumiu mở quán KTV, lại là quán mà Trương Lực hay lui tới.

Hằng ngày, bạn trai Miumiu mở cửa làm ăn, kiếm tiền từ giọng hát người khác, nghe nhạc miễn phí, còn Trương Lực dù hát hay thế nào đi nữa cũng vẫn phải bỏ tiền ra để có nơi phô diễn giọng hát của mình.

Một người kiếm tiền, một người tiêu tiền, Trương Lực thua ngay từ xuất phát điểm.

Miumiu nhắc nhở tôi phải cẩn thận với Trương Lực, tôi nói với Miumiu tôi đang định chia tay anh ta, nhưng tiếc rằng chưa có lý do nào hợp lý.

Cô ấy kiến nghị: “Cậu có thể nói rằng, gia đình cậu không thích anh ta”.

“Lý do này phổ biến quá, không đủ sức thuyết phục, hơn nữa chưa bao giờ mẹ tớ tỏ ra không hài lòng.”

“Vậy cậu hãy nói rằng, cậu đã thích người khác.”

“Thực ra anh ta mới là người đã thích người khác, hết cô này đến cô khác, tớ không muốn thay anh ta gánh tiếng xấu.”

“Ồ, cậu cũng có thể nói do tính cách hai người không hợp nhau.”

“Đây là cái lý do tệ nhất mà tớ từng nghe.”

Nhưng cuối cùng, Trương Lực lại lôi lý do đó ra nói với tôi, và ngạc nhiên là tôi đã chấp nhận, bởi cái lý do tệ hại đó đưa ra rất đúng lúc.

Nghe đến đây, Lê Bằng hỏi xen vào: “Vậy cô biết lý do thật sự khiến hai người chia tay nhau từ khi nào?”.

Tôi nói: “Dựa vào trực giác của phụ nữ”.

Lê Bằng lại cau mày, tôi phát hiện ra cặp lông mày của anh ta có thể thể hiện rất nhiều ý nghĩa khác nhau, ví dụ như kinh ngạc, không thể tin nổi, hoang đường, khinh bỉ, hào hứng, chẳng ra sao…

Tôi giải thích: “Trực giác của phụ nữ là thứ rất đáng sợ”.

“Lâm Nhược cũng thường nói như vậy.”

Tôi hận Lâm Nhược, cô ta không những cướp mất người đàn ông của tôi, mà ngay cả những câu nói hay cũng nói trước tôi.

Nhắc đến Lâm Nhược, tôi hỏi Lê Bằng: “Lúc đầu là anh theo đuổi cô ta, hay cô ta quyến rũ anh?”. Lê Bằng giãn cặp lông mày, rồi nheo mắt.

Có vẻ như anh ta không hài lòng với hai từ “quyến rũ”, cũng có thể nó khiến anh ta có cảm giác bản thân mình là người hời hợt, nhưng trong mắt phụ nữ chúng tôi, những người đàn ông bị Lâm Nhược chiếm hữu đều là kẻ hời hợt, thế gọi là vật hợp theo loài.

Tôi giải thích: “Quyến rũ thực ra là một từ trung tính, có lúc dùng để ca ngợi một người phụ nữ mạnh mẽ lại tỉ mỉ”.

Thêm Bình Luận