Đây là số QQ cá nhân của tôi, chưa bao giờ công khai với các đồng nghiệp. Hơn một tuần rồi tôi không vào mạng, vừa đăng nhập mười mấy cửa sổ chat đã hiện ra.
Tôi không kịp đọc kỹ từng tin nhắn, ngồi lặng lẽ đợi Vưu tiên sinh liên lạc.
Trong lúc chờ đợi, tôi suy nghĩ một điều: Đóng giả làm “Nhược Nhược” hay sẽ là chính tôi?
Tôi rất thích cuốn sách Điều khiển đàn ông, tác giả Hòa Mục từng viết: “Tình yêu giống như việc nuôi trồng vi khuẩn, kết quả nuôi trồng chỉ có ba loại: kết hôn, chia tay, hoặc cùng nhau tự tử. Người Trung Quốc tôn sùng sự đoàn viên; người phương Tây lại cho rằng bi kịch mới là kinh điển; còn chết cùng nhau thường chỉ xuất hiện trong những bộ phim Hàn Quốc, chết vì ung thư não, ung thư máu, ung thư vυ", bị xe đâm chết, đuối nước chết, bị đâm chết… những cách chết khác nhau cứ thế mà phát triển. Cho dù có chết thế nào đi nữa thì cũng đều rất oanh liệt và lấy được nước mắt người xem. Điều đó cho thấy tình yêu có cảm động hay không phụ thuộc vào công tác chuẩn bị trước đó. Bước đệm tốt, lấy được nhiều nước mắt của người khác, cũng làm cảm động chính mình. Bước đệm không tốt, chỉ lấy được nước mắt của chính mình, còn lại ngay đến một chú cún cũng không lay động được”.
Căn cứ vào quan điểm nêu trên, tôi quyết định tạm thời ngụy trang thành “Nhược Nhược”, tiến hành giai đoạn đầu của kế hoạch, đợi đến khi tình cảm của anh cũng giống như tôi hiện tại – muốn ngừng mà không được, tôi sẽ kéo anh vào trong vòng tay tôi, sau đó “ăn tươi nuốt sống”.
Tiếng âm báo từ QQ truyền đến, có người muốn kết bạn với tôi.
Nhìn qua một lượt, người vừa kết bạn với tôi có nickname là “Trước ánh bình minh”, anh chàng này chắc chắn là Vưu tiên sinh rồi.
Vưu tiên sinh: Nhược Nhược là em phải không?
Tôi trả lời: Là em.
Vưu tiên sinh có vẻ gõ chữ rất nhanh: Em hết giận rồi chứ?
Tôi không vội trả lời để anh phải cuống lên.
Quả nhiên anh bối rối thật: Em vẫn giận anh sao?
Tôi đáp: Hết giận rồi.
Tôi cố ý chỉ nói nửa câu trước, sau đó ngừng khoảng hai giây mới tiếp tục gõ nửa câu sau: Nhưng em không định tha thứ cho anh đâu.
Tôi cố tình dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt” để anh mắc bẫy, hy vọng bước đi này không sai lầm.
Nghe tôi nói “không tha thứ”, Vưu tiên sinh vẫn tỏ ra rất phong độ, không chất vấn tôi “tại sao”, mà chỉ nói: Anh hiểu, lúc trước là lỗi của anh, em giận là đúng.
Trương Lực từ trước đến nay chưa từng nói câu “anh hiểu”, chỉ không ngừng hỏi tôi “tại sao”, sau đó tự hỏi tự trả lời: “Anh đã dỗ đành em đến vậy rồi, rốt cuộc là em còn giận cái gì?”.
Trương Lực rất giỏi dỗ dành phụ nữ, nhưng anh ta vốn dĩ không hiểu, ngay cả việc “dỗ dành” cũng không khiến phụ nữ nguôi giận, điều này cho thấy sự thiếu nhẫn nại và bản tính luôn cho mình là đúng của anh ta.
Về điểm này, Vưu tiên sinh càng giống một người đàn ông thực thụ.
Vì thế tôi quyết định thử thách anh thêm lần nữa.
Tôi nói: Khoảng thời gian này, em cảm thấy rất bối rối, có chút chuyện xảy ra với em, chỉ là, em không biết làm cách nào để mở miệng nói với anh.
Vưu tiên sinh trả lời rất nhanh: Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Mặc dù không nghe được ngữ điệu của anh, nhưng tôi biết anh rất bối rối.
Tôi trả lời: Nếu em nói với anh rằng… em đã thích người khác, anh có trách em không?
Tôi không biết khi quăng quả bom này ra liệu có phản tác dụng không, nhưng tôi vẫn muốn đánh cược một lần.
Anh hỏi: Ai?
Tôi trả lời: Một người đàn ông.
Anh tiếp tục truy hỏi: Là ai?
Tôi đắn đo trả lời: Anh ta theo đuổi em rất mãnh liệt, em vốn không để ý đến, nhưng anh ta cứ bám theo dai dẳng, nên em có chút động lòng.
Anh vẫn tiếp tục truy hỏi: Hắn là ai?
Tôi ám chỉ: Một người đàn ông đã có bạn gái, nhưng họ chia tay nhau rồi.
Cuối cùng anh hỏi: Rốt cuộc hắn là ai?
Vưu tiên sinh vẫn kiên trì hỏi tôi, mỗi lần hỏi lại thêm một chữ cho thấy mức độ nhẫn nại của anh đang dần bị bào mòn. Mặc dù tôi tiết lộ khá nhiều nhưng không nói rõ người đó là ai.
Sự giày vò hợp lý có thể khơi gợi lòng chiếm hữu của đàn ông, chỉ có điều không được phép sử dụng thường xuyên.
Rất lâu sau đó, Vưu tiên sinh không nói gì, nhưng cũng không logout, có lẽ anh đang nghĩ nên xử lý tôi thế nào, cũng có thể đang nghĩ xem làm cách nào để chinh phục tôi lần nữa.
Nói thực lòng, cái cô nàng “Nhược Nhược” đã đá đít anh đột nhiên mất tích, tôi trở thành người thay thế lấp đầy khoảng trống cô ta để lại, cảm xúc của tôi đương nhiên bị ảnh hưởng, nỗi oán hận ngày càng sâu đậm. Nhưng nếu có thể đem những nỗi oán hận đó đáp trả lại, tôi sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.
Đạo lý này rất đơn giản, anh bị người yêu đá, anh đến làm phiền tôi. Tôi cũng bị người yêu đá, lại bị người khác làm phiền, tôi cảm thấy không phục, đương nhiên phải chuẩn bị tinh thần để đáp trả lại.
Có như vậy mới công bằng cho tất cả.
Chẳng bao lâu sau, Vưu tiên sinh đã suy nghĩ thấu đáo, nhẹ nhàng hỏi tôi: Em và anh ta phát triển tới mức nào rồi?
Đây dường như là câu hỏi đầu tiên mà bất kỳ người đàn ông nào sau khi biết bạn gái mình nɠɵạı ŧìиɧ đều sẽ đặt ra.
Tôi trả lời: Chưa đến đâu cả, ngay cả tay cũng chưa nắm, chỉ mới rung động thôi.
Vưu tiên sinh lại im lặng khá lâu. Có lẽ là đang suy nghĩ xem trái tim rung động nghiêm trọng hơn hay động chân động tay rồi mới nghiêm trọng? Đối với một người đàn ông, chỉ cần quyền sở hữu đối với thân thể của người phụ nữ vẫn nằm trong tay anh ta thì mọi việc vẫn chưa nghiêm trọng, thế nhưng đối với một người phụ nữ, động lòng mới là mồi lửa nhen nhóm hết thảy mọi chuyện sau đó.
Còn tôi, giống như một chú chim nhỏ, nhỏ đến mức nào tôi cũng không biết, nhưng tôi khao khát có một chiếc l*иg, tốt nhất là chiếc l*иg này, nơi cho tôi đủ một khoảng không gian và cảm giác rung động, thỉnh thoảng lại mở cửa l*иg cho tôi được bay nhảy, chỉ cần thế là đủ.
Tôi giải thích rằng: Thực ra, em không có ý định sẽ yêu anh ta, em chỉ muốn thú nhận mọi chuyện với anh. Tôi đột nhiên trở thành người thấu hiểu tâm lý người khác.
Anh trả lời: Ừm. Sau đó lại là một khoảng trầm lặng.
Có lẽ nào nước cờ này đã sai? Chẳng lẽ Vưu tiên sinh lại là loại người không thể chấp nhận những sai lầm dù chỉ bé như hạt cát?
Lần này, đến lượt tôi có chút bối rối.
Tôi vội nói: Có lẽ em nói như vậy anh không thể chấp nhận, em xin lỗi, em…
Tuy nhiên, Vưu tiên sinh đã cướp lời tôi: Không, là anh sai.
Tôi mừng rỡ, những ngón tay run rẩy dừng lại trên bàn phím, lặng lẽ chờ xem anh tự trách mình thế nào?
Anh nói: Anh chỉ biết đến công việc, đã có một thời gian rất dài không quan tâm đến em. Em luôn ủng hộ anh, nhưng đến cả ngày lễ Tình nhân anh cũng không kịp về để kỷ niệm cùng em. Anh đã hối hận rất lâu về chuyện này.
Hóa ra, cô nàng “Nhược Nhược” kia chỉ vì lẻ bóng trong lễ Tình nhân mà muốn tìm bến đỗ mới.
Còn tôi, tôi vốn không bao giờ lưu tâm ngày lễ Tình nhân có phải ở một mình hay không, bởi ngày lễ Tình nhân rơi vào ngày mười bốn tháng Hai, tháng Hai của miền Bắc là cái tháng thách thức con người, gió lạnh như dao cắt, không khí giống băng khô, cho dù có đến mười chàng hai nguyện dắt tay tôi ra ngoài ăn hiệu tôi cũng không cảm thấy ấm áp.
Nhưng những lời nói đó tôi không thể nói ra, bởi rốt cuộc tôi cũng chỉ là một người phụ nữ.
Tôi nói: Chuyện đó em quên rồi, sau này anh bù đắp cho em là được.
Dường như Vưu tiên sinh rất kinh ngạc trước sự bao dung của tôi, liền nói: Vậy em đang tức giận chuyện gì?
Tôi nói: Chẳng phải em đã nói rồi sao, em không giận gì cả, chỉ là em chót rung động trước người khác, nên không biết phải đối diện với anh thế nào.
Anh bèn hỏi: Thế tại sao em lại nói không tha thứ cho anh?