- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ! Có Phải Là Nhà
- Chương 24
Vợ! Có Phải Là Nhà
Chương 24
Nhìn anh cười gian, Ngà đỏ mặt cúi gầm, tay vân vê tà áo. Tuấn dùng hai ngón tay nắm cằm, nâng mặt Ngà lên, nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, từ từ anh cúi sát, dùng môi mình lả lướt trên môi Ngà, ngậm nút đôi môi mọng đỏ. Tay anh di chuyển xuống cổ, tới vai, lừng khừng trên những khuy nút. Tuấn dừng lại, tì trán mình vào trán của Ngà, thở hổn hển, yết hầu giật lên xuống nuốt khan:
- Vợ! Anh thèm em quá. Hôm nay mình....được không?
Ngà thẹn chín người, không ngờ người đạo mạo như anh lại dùng từ vô sỉ như vậy. Nếu ngay từ đầu anh bộc lộ ra, chắc cô đã không e dè mà lộ nguyên hình luôn rồi. Làm Ngà cứ phải đè nén khát vọng vì vẻ nghiêm nghị của anh. Ngày trước, vô tình Ngà nghe được Tuấn dứt khoát với Thúy vì Thúy có tính lăng loàn sẵn trong máu. Chính vì vậy, cô kiềm chế giữ thân, nay vợ chồng đã thẳng thắn, còn vấn đề này, cô cũng nên thử phóng túng một lần, xem phản ứng anh ra sao, giải quyết triệt để cho xong. Ngà hít thở sâu, ngước nhìn anh, tay Ngà lần mở từng nút áo sơ mi của Tuấn, anh được mở cờ, tay tiếp tục ngao du vùng đồi núi, mở hết nút áo của Ngà. Còn Ngà cứ lóng ngóng, run rẩy mở nút áo của chồng.
Tuấn phì cười, nhấc bỗng Ngà lên, cho hai chân cô cặp vào hông của anh đi vô phòng ngủ. Đóa sen 7 màu vẫn nhấp nháy, cửa sổ chưa kéo rèm, ánh trăng soi rọi không gian mờ ảo. Cảm xúc ngày ấy ùa về, tim Ngà đập nhanh, hồi hộp chờ đợi, đúng với câu tiểu biệt thắng tân hôn. Anh đặt Ngà nằm xuống giường, ánh mắt nhu tình nhìn vợ. Tuấn giam Ngà giữa hai đầu gối, anh tự cởϊ áσ của mình, mắt vẫn không rời khỏi cô.
- Từ ngày mai, vợ phải cởϊ áσ cho chồng mỗi ngày. Em cởi lâu quá, anh cứng khó chịu lắm.
- Anh....kì quá.
Tuấn cởi xong đồ, liền áp sát người, thì thầm vào tai Ngà.
- Anh chưa kì, lát nữa mới "kì"....vợ
Không để Ngà trả lời, Tuấn nhanh chóng khuấy đảo miệng của Ngà, càn quét cho thỏa mong nhớ. Anh lại cập rập với áo con, loại gài trước không có móc. Tuấn nhìn hai quả no tròn lấp ló sau lớp áo nhỏ mà thở hắt ra. Ngà bụm miệng cười vì thái độ nôn nóng của anh. Chợt trong mắt anh lóe lên tia giảo hoạt. Môi anh nhếch lên " mai anh đền áo khác cho vợ". Ngà chưa hiểu chuyện gì, Tuấn luồn hai ngón tay vào ngay chỗ móc, dùng sức kéo ra hai bên. "Bóc", móc cài bằng nhựa chỗ khớp nối bị gãy, hai quả áo rời ra hai bên, để lại ở giữa cặp tuyết lê no tròn, nhức mắt. Tuấn lập tức vùi đầu cắи ʍút̼.
- Bo xài lâu rồi, giờ phải trả cho ba chứ.
- Của con, chứ của anh đâu mà trả.
- Không biết, lỡ uống sữa mẹ thì làm con luôn chứ sao.
- Hứ! Nói kì vậy?
- Đúng mà. Con người. Hahaha.
Nhìn kiểu cười đắc ý thấy ghét, Ngà chồm người dậy, lật anh nằm dưới, cô ngồi trên, hôn xuống anh, nụ hôn mãnh liệt, như chính bản năng gốc của phụ nữ xa chồng. Tuấn vui thích lẫn ngạc nhiên, miệng anh đậm ý cười hơn. Ngà thấy Tuấn cười, liền cắn anh một phát. Cô nút, nuốt hết máu tươm ra từ vết thương. Tuấn nhìn Ngà yêu thương, không cười nữa, anh đáp lại Ngà, từ tốn, dịu êm không kém phần dữ dội. Hai người cứ thế hòa hợp vào nhau, không kiêng dè, bày ra hết dáng vẻ ham muốn, khao khát. Người đàn ông thích thú bởi sự mới mẻ hoang dại, phụ nữ được lấp đầy yêu thương trong đê mê khoái lạc. Cả hai cùng thăng hoa trong hạnh phúc thật sự.
Sáng hôm sau, Ngà dậy sớm trong niềm vui rộn rã. Nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, cô mỉm cười ôn nhu, tính xuống giường làm vệ sinh cá nhân, chợt Tuấn mở mắt, lật Ngà nằm dưới thân.
- Ngắm trai chi cho thèm, ăn luôn cũng được mà.
- Ai ngắm chứ, em coi anh dậy chưa?
- Ừ! "Dậy" rồi, cứng lắm luôn.
- Anh.....
Nhanh chóng Tuấn áp sát hông, vô thẳng trong cô bé. Ngà mở to mắt nhìn chồng, cô chưa đủ bôi trơn, nhưng vài cú nhấp của anh, cô bé lại ướŧ áŧ bao bọc anh. Tuấn nhếch môi.
- Mình hợp nhau lắm luôn đó vợ!
Ngà phì cười vì độ vô sỉ của chồng, vô sỉ rất đáng yêu. Đợi lúc Tuấn làm vệ sinh cá nhân, Ngà ra ngoài lục tủ lạnh nấu ăn sáng. Có sẵn sườn non, xương ống và gà, Ngà quyết định nấu nui sườn non cho nhanh gọn lẹ. Sườn non mau mềm hơn xương, nấu chừng 30 phút, ủ thêm 10 phút là ăn được. Tuấn thay đồ chỉnh tề đi ra, anh thấy Ngà lăng xăng trong bếp, mình cũng không vội, nhàn nhã ngồi xem điện thoại. Có vài cuộc điện thoại hình như hối anh đi đâu đó, anh liếc nhìn vô bếp, rồi đi ra ban công nói chuyện. Ngà chỉ nghe loáng thoáng dời cuộc họp, anh tới trễ...., nên cô tranh thủ nấu nhanh nhất có thể. Tuấn quay trở vô, đi tới bên cạnh nhìn nồi xương đang sôi, nở nụ cười ôn nhu.
- Từ từ thôi vợ, để thêm xíu nữa cho ra nước. Không vội.
Trước khi quay ra, còn cố tình thơm nhẹ vào má của Ngà, rồi tỉnh rụi đi ra ghế sofa ngồi, để lại sau lưng quả cà chua chín trên mặt ai đó. 10 phút sau, Ngà múc ra 2 tô nui sườn non, thêm hành ngò và tiêu để trên bàn kêu anh vô ăn, còn cô lo dọn dẹp nồi niêu, pha cà phê. Tuấn nhìn Ngà:
- Ra ngồi đi vợ, lát anh rửa cho.
Ngà liếc yêu anh, mang ly cà phê để trên bàn ăn, cùng ngồi kế bên Tuấn, ăn cùng với anh. Sống chung lâu như vậy, mà lần đầu tiên Tuấn ăn sáng với vợ ở nhà, hương vị của vợ....thật sự rất...rất ngon.
Hôm đó, Ngà về nhà mẹ dọn đồ về lại nhà mình, Bo vẫn ở với nội. Mẹ chồng dọn vô ở hẳn trong thành phố cùng em gái. Giờ Bo hơn 1 tuổi, không đeo mẹ và ngoại như trước, nội mến cháu nên đem về trông. Bà nội nghiêm khắc nên dạy Bo rất ngoan, lễ phép, Ngà cũng an tâm cho Bo sống với bà. Thường ngày, Bo ở với mẹ và ngoại, tối cô chở Bo về nhà chung. Thứ 7, chủ nhật Bo qua nội chơi.
Hai tháng sau, Ngà đang nấu bếp chợt thấy chóng mặt, bụng nhâm nhẩm đau. Cô bỏ dở đồ đang nấu, ra ghế nằm nghỉ, nghỉ một lúc rồi ngủ hồi nào không hay, ngủ một mạch tới 3 giờ chiều. Tuấn mở cửa vô nhà mà cô cũng không biết. Anh đi vô bếp, đồ ăn đang nấu dang dở, còn vợ đang ngủ. Cảm thấy lạ, Tuấn đi lại bên Ngà, lay vợ dậy.
- Vợ! Vợ! Dậy đi em, chiều rồi, coi chừng mặt trời đè đó.
Ngà mơ màng mở mắt, mặt vẫn say ke, thấy Tuấn nở nụ cười, rồi xoay qua ôm cánh tay anh ngủ tiếp. Tuấn cau mày, lắc lắc vai cô.
- Ngà! Em có sao không? Mệt lắm à? Anh đưa đi khám nhé.
Ngà nghe đi khám, giật mình. Ủa, mình đang nấu đồ ăn, sao nằm đây ngủ ngon lành vậy. Quay lại nhìn gương mặt lo lắng của chồng, cô cười gượng:
- Em hơi mệt, giờ khỏe rồi, dậy đây. Hi....hi
- Ừ.
Ngà tiếp tục nấu ăn. Ăn xong, Tuấn qua ngoại đón Bo, còn Ngà lau dọn. Cô ngờ ngợ tình trạng của mình, quyết định mua que thử. Kết quả hai vạch đỏ chói. Tính ra hai ngươi nhạy con lắm. Thông báo với Tuấn, cô hồi hộp nhìn biểu hiện của anh, đang tưởng tượng anh sẽ mừng, hoặc biểu hiện gì đó vui sướиɠ, nhưng Tuấn rất tỉnh, chỉ buông hai từ "vậy hả?".
- Anh không vui sao?
- Vui chứ, sao vợ nói vậy?
- Anh có biểu hiện gì đâu?
- Cô bé ơi, anh già rồi, đâu phải lần đầu làm ba, không lẽ anh nhảy cà tưng lên mới là vui. Vui trong lòng thôi. Ngủ sớm đi, mai anh đưa em đi khám nhé.
Ngà gật đầu, đi vô phòng. Tự nhiên Ngà cứ ngớ người, suy nghĩ về thái độ của Tuấn. Lần nào mang thai, Ngà cũng lơ ngơ sao đó.
Cô bạn thân sau thời gian không nói chuyện, tự dưng ngày xấu trời, liên lạc với Ngà. Trước kia Ngà bực quá cắt đứt, cũng không nói rõ nguyên nhân Ngà đã biết nguoi_noi_dieu_that, nên cô ta vẫn ra vẻ thánh thiện lắm, muốn hàn gắn bạn bè. Nước chảy đá mòn, dù sao cũng là tình bạn đẹp của một thời thanh xuân, nên Ngà chấp nhận nói chuyện lại với bạn, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Ly nước đổ đi rồi, không sao hốt lại cho đầy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ! Có Phải Là Nhà
- Chương 24