- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ! Có Phải Là Nhà
- Chương 11
Vợ! Có Phải Là Nhà
Chương 11
Tôi và anh xảy ra mâu thuẫn ngày một nhiều. Mà nguyên nhân sâu xa do cái tôi của tôi quá lớn, dù biết rõ mười mươi nhưng tôi vẫn chọn tin bạn. Anh bảo bạn tôi chính là "nguoi_noi_dieu_that", nhưng tôi cố cãi là Thúy, hoặc ai đó trong công ty mê anh, ghét tôi. Cô bạn thân của tôi sau khi có được địa chỉ yahoo mail của anh, cô ta tạo một nick rất hay "nguoi_noi_dieu_that" để chat yahoo messenger với anh. Ban đầu giả danh người bạn quan tâm, sau đó giả làm đồng nghiệp để chê bai tôi đủ điều. Những bí mật tôi tâm sự với bạn, nay bạn lấy nó công kích tôi. Tôi đã học được rằng " ĐỪNG BAO GIỜ ĐEM HẾT TÂM CAN MÀ TÂM SỰ VỚI NGƯỜI KHÁC, BẠN CHỈ LÀM TRÒ CƯỜI CHO HỌ MÀ THÔI". Dần dà anh chán ghét, anh không muốn chat với cô ấy, thì cô ta đổi chiến thuật, tán tỉnh chồng tôi. Những tin nhắn tán tỉnh, sướt mướt cho mối tình đơn phương đau khổ, càng làm anh coi thường hơn. Tôi tuy vẫn cãi lý trước mặt anh bênh bạn, nhưng lòng tôi đã mảy may chắc 90%, vì những gì thầm kín tôi chỉ tâm sự với bạn mà thôi. Bạn thấy anh ngó lơ mình, quay sang điện thoại tám với tôi, kiểu dò la xem thái độ của anh, và tiếp tục gây chia rẻ bằng sự quan tâm giả tạo. Tính tôi vốn nóng, tôi không chịu được lời nói quá xạo lô* kia, nên trong phút nóng giận, tôi đã nặng lời với bạn, cắt đứt luôn tình bạn gắn bó bao nhiêu năm. Hình như chưa vùi dập được tôi, bạn không vui, bạn điện thoại bàn về nhà tôi trong lúc tôi đi làm để nói chuyện với mẹ tôi, mắng vốn tôi đã nói bạn này kia, kể ơn rằng tôi mượn bạn 200 ngàn mua điện thoại, dù tôi trả rồi. Mà tôi....thù nhất ai đυ.ng vào ba mẹ mình, bạn tự cho mình cái quyền "mất dạy", khi tự nói chuyện tay đôi với người lớn, thì ai có thể cho tôi lời khuyên làm thế nào để tôi tha thứ cho bạn đây. Trong mỗi phút giây trong cuộc sống đều sẽ có giờ linh thiêng, nên đừng buông lời rủa xả hay thề nguyện, có thể hậu quả sẽ không lường. Tôi đã nói bạn "đừng làm điều ác nữa, hậu quả con bạn gánh". Và trước đám cưới tôi vài ngày, con bạn bệnh rất nặng, tưởng chừng ăn Tết trong bệnh viện. Nghe người bạn chung kể lại, tôi chưng hửng, và thật sự ray rứt. Quả báo là có thật, nên đừng gieo ác nhân, sẽ gặp ác báo.
Cứ tưởng sau lần đó, chúng tôi cưới nhau rồi thì bạn sẽ thôi, nào ngờ, bạn vẫn đeo bám, tiếp tục chat với chồng tôi. Bạn tự huyễn cho mình sức mạnh gì không biết, mà tự tin sai khiến "chồng người" thế này thế kia, nào là đừng cho tôi ra riêng, tôi làm dâu sẽ lòi mặt tôi ra. Đúng là tôi lòi mặt thật ra thật, nên mẹ chồng ngày càng thương tôi nhiều hơn, thương hơn cả anh nữa. Những tin nhắn ấy, anh đều đưa tôi đọc, và đưa luôn cả địa chỉ IP anh đã lần ra. Địa chỉ nhà quá quen thuộc, tôi đã không thể bênh bạn, và cũng chẳng còn gì để níu kéo thiện tâm của bạn, bạn hoàn toàn bị biến chất.
- Ngà! Đừng phí hoài trí lực tới thái độ của người dưng. Nếu có người lăng mạ nguyền rủa em, không nhất thiết phải quay đầu lại xem người đó là ai. Hãy thử nghĩ sâu sắc một chút mà xem, giả sử một con chó điên cắn em một cái, lẽ nào em cũng cần phải hạ mình cúi thấp sát đất chỉ để cắn trả lại nó một cái?
- Anh nói bạn em là chó sao? Anh vừa phải thôi.
- Anh chỉ ví dụ cho em hiểu, vì loài chó rất trung thành, không bao giờ phản chủ, trừ khi nó bị điên.
Tôi ngước nhìn anh, trong tôi là sự nể và sợ anh. Suy nghĩ và lời nói của anh bén hơn dao. Thế mới thấy, trước đây không phải là anh không nói lại tôi, mà do anh nhường vợ mà thôi. Dù sự thật đã rõ, tôi vẫn buồn, buồn hơn cả thất tình, vì bạn là người có thể là duy nhất hiểu tôi, là điều vô giá tôi được ban tặng trong cuộc đời có quá nhiều bất công với riêng tôi. Tuổi thơ tôi vì có bạn mà tôi tin vào tình cảm giữa người với người, nhưng rồi cuối cùng, bạn lại đâm sau lưng tôi là vì sao?
Đám cưới chúng tôi diễn ra suông sẻ, ngay đêm đó, anh đã đặt xe lên Đà Lạt để trăng mật. Lần trước bị đạp dính vách, nên lần này, anh chuẩn bị kĩ hơn. Có nến, hoa và rượu vang. Tôi thì cứ sợ, cứ nhìn thấy "cây gậy" là sợ, liền bị khô, nên tôi cứ nghĩ thà anh cứ cố mà chọt đi, chắc từ từ tôi cũng sẽ quen, mà anh chỉ nhìn tôi nhu hòa, "anh muốn chúng ta cùng thăng hoa, ai lại cưỡng ép vợ".
Xe lên Đà Lạt trời còn sớm, chúng tôi vô khách sạn nghỉ ngơi. Anh xếp đồ, còn tôi tẩy trang, xong xuôi chỉ nằm ôm nhau ngủ, vì ai cũng thấm mệt. Sáng hôm sau, anh thuê xe máy chở tôi đi dạo vòng vòng Đà Lạt, ngồi sau lưng anh, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn mùi áo khoác da thật ấm áp bình yên, anh như thổ địa của vùng đất này vậy, chỉ cần tôi muốn đi, anh đều sẽ chở tới nơi mà không cần hỏi đường. Anh của tôi, không chỉ giỏi kinh doanh, mà nhớ đường cũng siêu việt.
Tối đó, không hiểu do hồi hộp hay thay đổi thời tiết mà tôi hâm hấp sốt. Trong lúc chờ anh tắm, ngoài đây tôi uống gần hết chai vang, người rần rần, đầu óc choáng váng. Anh đi ra thì tôi đã vừa ngủ vừa cười ở trên giường, anh nhìn tôi, chỉ biết lắc đầu cười.
Nửa đêm lạnh quá, tôi vô thức rúc vào anh, người anh ấm, rất ấm như người ba vậy. Tôi ôm ngang hông, gác lên cánh tay anh mà miệng thì chọp chẹp ngủ. Bỗng đâu, tôi thấy môi mình ươn ướt, ngực tôi ngứa ngứa tê dại, cố mở rướn con mắt, tôi thấy anh đang ngậm ti mình, cảm giác được hôn ở ti thích thật. Anh hôn dần, hôn dần xuống thấp hơn, lúc này tôi phát hiện áo đầm ngủ phi lụa của tôi đã bị cởi tự khi nào. Khi tôi vừa ngốc đầu nhìn anh, đầu lưỡi anh đã linh hoạt khuấy đảo trong cô bé của tôi. Mỗi lưỡi anh ấm nóng, ướŧ áŧ cứ mυ"ŧ mát, xoay vòng thật hoang dại, tôi ngân nga ưʍ...a....h, muốn né tránh lại càng rướn người hưởng ứng.
- Chồng! Đừng! Nó....không sạch.
- Không ai sạch bằng vợ anh hết. Vợ nằm yên đi, kệ chồng. Lần đầu tiên "hôn" em bé của vợ thích thật.
Tôi thẹn người, với lấy cái gối che mặt mình. Anh chồm lên, gỡ gối ra nhìn tôi trìu mến, rồi mơn man lên cánh môi đỏ mộng của tôi.
- Đã vợ chồng thì không được ngại. Vợ lớn rồi, muốn gì thì nói cho chồng biết, chúng ta cùng nhau "yêu". Đời sống hôn nhân là sự hòa hợp giữa tình yêu và tìиɧ ɖu͙©. Chúng ta đã kí giấy kết hôn, đó không phải là khế ước ràng buộc nhau bởi trách nhiệm, mà đó là vật chứng chứng minh chúng mình thuộc về nhau. Em cứ bộc lộ hết ý muốn của em, anh cũng thế, hiểu không?
Tôi gật gật đầu, nhưng thực ra đến sau này tôi mới hiểu những gì anh nói. Tôi luôn coi hôn nhân là trách nhiệm, phụ nữ phải tam tòng tứ đức. Tôi tự ép xuống khát khao của mình, chỉ vì sợ anh đánh giá tôi da^ʍ. Tôi ôm đồm mọi việc để chứng minh mình mạnh mẽ, và tài giỏi, nhưng rồi cuối cùng tôi còn lại gì, những lời khen xáo rỗng, những ánh nhìn từ ngưỡng mộ sang thương hại, vì tôi đã không còn anh ở bên.
Phụ nữ à, thế giới gọi bạn là phái yếu không thừa đâu. Mình mạnh mẽ quá thì phái mạnh dư thừa, rồi họ sẽ đi bảo vệ những phái yếu cần họ, vậy thì những người vợ ơi, bạn mạnh mẽ cho ai xem.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ! Có Phải Là Nhà
- Chương 11