Chương 8

Chương 8:

Nhưng cậu không phải sâu mẹ trời sinh, cậu là loài người hàng thật giá thật. Trong máu thịt của cậu cũng không có cảm giác bẩm sinh gì về sứ mệnh sinh con đẻ cái vì giống loài hay là khát vọng thần phục đối với giống đực. Cậu sống trong xiềng xích đạo đức hơn hai mươi năm, quan niệm của con người đã in sâu vào tận xương tủy của cậu.

“Nhưng ta là loài người, không thể là…”

Vừa rồi, tạ Trì nói một hơi dài như vậy đã là cực hạn của nó. Nó thở hổn hển buông Trình Tống ra, đột ngột quay lưng đi, sau đó dùng giọng điệu ngọt ngào ngượng ngùng nói nhỏ: “Không sao hết, loại chuyện này ta sẽ nghe lời mẹ.”

Trình Tống chết lặng nói: “Vậy thì ta từ chối.”

“Được thôi.” Tạ Trì có chút uể oải. “Vậy thì hôm nay coi như xong.”

Lúc đầu hồn của Trình Tống đã bay lên trời, sau khi nghe được câu này, lập tức kinh hoàng sợ hãi: “Hôm nay? Ý của ngươi là cò ngày mai? Ngày mốt?”

“Đây là lần đầu tiên Trình Trình đẻ trứng, cho nên cần thời gian bồi dưỡng sức khỏe, nhưng tối đa cũng không cần vượt quá ba ngày.”

“Người cũng đã gặp những con sâu khác rồi nhỉ. So với bọn nó, ta dịu dàng hơn rất nhiều.” Tạ Trì không thích nói một hơi dài vậy, nhất định phải lầm bầm làu bàu, nhanh chóng nói xong thì mới có thể nói hết tiếng lòng của nó ra. “Không phải ta thì cũng sẽ là người khác. Trình Trình… người chọn ta đi.”

Trình Tống không nói gì. Cậu nhìn thấy cầu thang ở cuối hành lang, thế là cất bước đi về phía đó. Hành lang rất rộng, tay vịn hẹp dài, bây giờ chắc hẳn là ban ngày, nhưng trong hành lang lại bất ngờ trở nên u ám, Trình Tống chỉ hơi không chú ý đã lảo đảo, liền bị Tạ Trì kéo tay lại.

Trong bóng tối giơ tay ra không thấy năm ngón, khuôn mặt của Tạ Trì mơ hồ không rõ.

Nó nói: “Người muốn đi nơi nào? Dưới lầu là sân giác đấu cùng với phòng nuôi trẻ.”

“Chỗ ở của các người nhìn rất lớn.” Trình Tống chần chờ nói. “Nhưng trước đó ta chưa từng nhìn thấy qua.”

“Đó là bởi vì chúng ta ở dưới đất.”

Đột nhiên, Trình Tống giống như hiểu rõ cái gì đó, quay đầu nhìn lại hành lang bản thân đã đi qua. Nơi đó vẫn sáng tỏ như trước, thậm chí có hơi chói mắt, rõ ràng chính là sáng ánh mặt trời vào ban ngày, nhưng sự thật lại là một thứ ánh sáng giả tạo mà thôi.

Lúc cậu đến đây, không chú ý tới đỉnh của các công trình kiến trúc được khảm nạm một viên đá phát sáng siêu to khổng lồ, thế gian hiếm thấy. Đá phát sáng sẽ tắt khi mặt trời mọc và sáng khi mặt trời lặn, bên trong lớp vỏ mỏng manh ấy cất giấu năng lượng đủ để chiếu sáng một phần khu vực thành ban ngày.

—— Mà thứ lâu nay cậu nhìn thấy cũng không phải bầu trời, mà là lòng đất.

Cảm giác ngạt thở đột ngột bao trùm tim phổi, tay chân của Trình Tống lạnh ngắt giống như thiếu máu. Cậu vịn lấy tay vịn cầu thang muốn trèo lên trên. “Ta muốn lên mặt đất nhìn thử.”

“Trên đó có gì đáng xem chứ?”

Trình Tống miễn cưỡng bình tĩnh, nói: “Ta không thể nhìn thử sao?”

Tạ Trì rất là buồn rầu gật đầu cái rụp: “Nhưng mà trên đó chỉ có vài tên lính canh là sâu cấp thấp thôi à, chúng không có trí tuệ. Nếu như Trình Trình bị loại sâu này hϊếp da^ʍ thì trứng sinh ra trên cơ bản đều là đám sâu cấp thấp đần độn, sẽ bị sâu cấp cao ăn hết, rất đáng thương.”

Trình Tống: “…” Đây là đang nói tiếng heo hay gì vậy.

Tạ Trì tiếp tục nói: “Dưới lầu là một sân giác đấu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đều sẽ mở cửa vào lúc nửa đến đến rạng sáng. Người thắng cuộc sẽ có quyền có thể giao phối với Trình Trình trong lần tiếp theo.” Nó nắm chặt tay của Trình Tống. “Ta hy vọng Trình Trình sẽ chọn ta, bởi vì… ta quá yếu, không có khả năng thắng.”

Sâu mẹ chỉ có quyền tự do lựa chọn đối tượng giao phối, chứ không có quyền quyết định có đồng ý giao phối hay không. Trình Tống bị Tạ Trì quần đến mức choáng váng, rút tay lại, vô thức hỏi ngược lại: “Vậy dựa vào cái gì ta phải chọn ngươi?”

Tạ Trì hơi ngạc nhiên: “Ta nhìn mẹ thông minh như vậy, hẳn có thể hiểu rõ chứ nhỉ. Lúc giao phối không thể chọn đối tượng quá lợi hại đâu, nếu không sẽ chết ngắt á.”

Trình Tống: “?”

Lời nói thô tục nhưng lý lẽ lại không thô bạo, nghe vào tai lại cảm thấy có chút đúng mới hay.