Chương 45

.“Mẹ chưa từng nhìn thấy đoàn năng lượng này sao? Vì sao lại sợ đến mức này.”

Trình Tống cho rằng Thời Khi chỉ đang dọa cậu mà thôi.” Thế là hô hấp khó khăn nói: “Trước đây tôi học pháp luật.”

Thời Khi không nhịn được cười: “Pháp luật sao? Thật lợi hại, vậy mẹ đã học được những gì?”

“…”

Trình Tống cứng họng: “Nhìn thấy trùng tộc nhất định phải lập tức báo nguy.”

Lúc này, sự ngây thơ trong sáng không phù hợp với thời đại này do tự khép kín bản thân quá lâu hiện rõ trên gương mặt của Trình Tống qua ánh mắt ngưỡng mộ này.

Thời Khi thích bộ dạng này của cậu, thế là cúi người hôn lên đôi mắt của cậu.

Không sai ——

Những con sâu khác hoàn toàn không có loại giác ngộ giống như nó.

Mẹ của nó là một con sâu mẹ yếu ớt lại xinh đẹp, mặc dù mẹ đã sinh nó ra, nhưng bản chất thật sự của mẹ vẫn là một con người nhỏ tuổi hơn nó, cần được bảo vệ mọi lúc mọi nơi.

Quạ đen chỉ biết đi kiếm mồi.

Nhưng rắn độc có thể học cách đòi hỏi nhiều hơn những gì nó muốn cùng một lúc.

Khóe miệng của Thời Khi cong lên, nở một nụ cười dịu dàng tràn đầy sự an ủi. Lông mi rậm rạp màu đỏ sậm rủ xuống, che giấu đáy mắt u ám của mình.

Trình Tống đã từng là tất cả tín ngưỡng của Thời Khi lúc nó còn là thiếu niên.

Nhưng bây giờ thì ngược lại, cậu chỉ có thể sống dựa vào sự bảo vệ của Thời Khi.

“Vậy mẹ đừng báo nguy nữa có được không?”

Thời Khi ôm chặt cậu hơn một chút, hôn lên môi của cậu.

Một nụ hôn ướŧ áŧ, nhớp nháp của hai chủng tộc khác nhau trong một phòng thí nghiệm vắng người vào buổi trưa, ngoài hành lang thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện cùng với tiếng dụng cụ thí nghiệm lạnh như băng.

“Chúng con sẽ đối xử với người thật tốt, thật tốt.”

Tinh thần vốn đang trở nên hoảng hốt vì được trở lại mặt đất của Trình Tống dần bình tĩnh lại dưới nụ hôn đột ngột này, nhưng sau đó lại lạc trôi đến một nơi khác càng sâu, càng xa hơn dưới nụ hôn răng môi giao hòa đầy mê hoặc này.

Hình như Thời Khi càng ngày càng trở nên dịu dàng, hoàn toàn không giống với cái loại bề ngoài dịu dàng trước kia, đây là sự dịu dàng chân thật, bởi vì yêu thích nên dung túng cùng nuông chiều, khiến cậu không có cách nào thoát ra được.

“Ngày mai, sau khi đi công viên xong thì con sẽ dẫn mẹ về nhà.”

Thời Khi ngậm môi dưới của Trình Tống, mυ"ŧ khối thịt mềm đó vào trong đầu lưỡi, liếʍ láp say mê: “Con muốn nhìn thấy nơi ở trước kia của mẹ.”

“Sau đó cᏂị©Ꮒ mẹ tại nơi đó.”



Trình Tống luôn cảm thấy bản thân là người cực kỳ nhạt nhẽo.

Không có sở thích đặc biệt, không có cá tính khác người.

Cho dù bề ngoài xinh đẹp thì cũng chỉ là một khúc gỗ đặc khoác lớp da người đẹp, ngây thơ, mềm yếu, nhàm chán.

Ngơ ngơ ngác ngác, có cũng được không có cũng chẳng sao.

Cực kỳ bình thường, cực kỳ tầm thường, cực kỳ ——

Không đáng.

“Trình Trình.”

Con sâu đang vội chạy tới kia nở một nụ cười tỏa nắng vui vẻ.

Nó cầm một cây kem hai màu, giơ ra trước mặt cậu, khẽ thúc giục: “Mau chóng cắn một miếng đi.”

Trình Tống vẫn đang ngẩn người, nhìn cây kem trước mặt mình, vô thức lè lưỡi ra liếʍ.

“Ngon quá.”

Trình Tống thích đồ ngọt.

Cậu chép chép miệng như một đứa trẻ con, sau đó mới kịp phản ứng lại, ngượng ngùng giơ tay ra cầm lấy cây kem ngọt ngào kia.

“Cái này, con nhìn thấy có rất nhiều học sinh chen chúc xếp hàng.” Thời Khi không đổ chút mồ hôi nào khi phải chạy đi xếp hàng chờ mua kem, nhưng khi nó liếc nhìn miệng nhỏ đang liếʍ kem của Trình Tống thì hầu kết hung hăng nhúc nhích một cái, hô hấp cũng dần trở nên thô nặng hơn.

“Mọi người đều nói đây là đặc sản của Hải Cao. Không nghĩ rằng thời gian nghỉ như thế này cũng bán hàng.”

Trình Tống gật đầu, hàm hồ hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Thời Khi cười nói: “Ngài là mẹ của con, muốn ăn muốn dùng gì đều là do con trả tiền, đây không phải rất bình thường sao?”

Nói cũng đúng đó.