Chương 29

“Được.”

Sáng ngày hôm sau, Thời Khi bò dậy từ trên giường, nó không nhìn thấy Trình Tống. Nó nháy nháy mắt, đi ra khỏi phòng, lại phát hiện Tạ Trì ngồi xổm trước cửa ra vào, im lặng không tiếng động rơi nước mắt.

Nó cau mày, dùng trùng ngữ hỏi Tạ Trì: “Mười Chín, sao ngươi lại khóc?”

Tạ Trì dùng ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm, nói: “Ta luôn có cảm giác, mẹ không còn ở đây nữa.”

Thời Khi bỗng nhiên quay đầu lại. Chiếc áo ngủ tối qua Trình Tống thay ra vẫn còn đặt trên đầu giường.

Nhưng nơi đó đã không còn ai nữa rồi.

“Mẹ ơi…”

Nó đột nhiên nhớ lại trong sách của Bảy có nói, loài người có nền văn minh của họ, bọn họ thích dúng tổ hợp chữ êm tay đặt tên cho chính mình.

Thiếu niên kinh ngạc đứng yên tại chỗ, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ ra, nó vẫn chưa biết tên của mẹ là gì cả.

Khi Trình Tống mở mắt lại lần nữa đã phát hiện bản thân ngủ trên cái giường trước đó đám sâu kia đã sắp xếp cho cậu.

Cậu đã trở về hang sâu quen thuộc dưới mặt đất.

“Mẹ ơi ——!”

Trình Tống khựng lại, liếc mắt nhìn về phía giường, chỉ thấy Tạ Trì to tướng lớn xác đang im lặng chảy nước mắt ở bên cạnh mình.

“Mẹ ơi, ta đã cho rằng người nói phá thai chỉ là nói giỡn thôi. Không nghĩ tới, người thế mà làm thật ——”

Trình Tống: “?”

Đúng rồi, trước khi cậu rơi vào hành trình thời không hoang đường đó thì lúc Tương Tương làm kiểm tra của cậu quả thật đã đào hết toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tạ Trì ra khỏi cơ thể cậu.

Thế là Trình Tống có hơi chột dạ, đứng dậy vỗ lên đầu của nó: “Ách.”

Đập xong thì lại có hơi hoang mang, vì thế cậu hỏi: “Vì sao ta lại, ở đây?”

“Thời Khi ôm người về.” Sắc mặt của Tạ Trì đỏ lên, suy nghĩ không tốt lắm sờ lên đầu của chính nó.

Trình Tống suy nghĩ, đoán được có thể Thời Khi đã đến tòa nhà thí nghiệm kia cứu cậu về.

Nếu thật là vậy thì Thời Khi hẳn là người đóng vai trò thúc đẩy chuyện bước nhảy thời không lần này xảy ra.

“Mẹ đã nghỉ ngơi ổn rồi sao? Ta có vài lời muốn nói với người.”

Thời Khi xuất hiện ở trước cửa ra vào cực kỳ đúng lúc, Trình Tống đột nhiên có chút hoảng hốt.

Đúng là năm mười lăm năm đã trôi qua.

Cho dù cậu có tự nhận bản thân rất quen thuộc với dáng vẻ của Thời Khi thì sau khi nhìn thấy thiếu niên vẫn còn chút ngây thơ của năm đó thì cậu vẫn có thể nhìn thấy được những dấu vết của tháng năm yên lặng trôi qua, để lại trên gương mặt của Thời Khi.

Cậu vẫn cảm thấy tướng mạo của Thơi Khi là đặc biệt độc nhất, ai cũng không giống. Nhưng sau khi so sánh với Thời Khi của lúc nhỏ, thì có thể phát hiện, dù Thời Khi đã dậy thì hoàn toàn nhưng thật ra nó vẫn có chút giống Một. Sự cố chấp rắn rỏi, bền bỉ đến từ phẩm chất của dị tộc dường như đã chảy trong huyết quản của nó, cho dù ngoại hình có thay đổi đi nữa thì cũng có thể tồn tại mãi mãi.

Trình Tống cực kỳ cảm khái, nói: “Đã lâu không gặp.”

Thời Khi vốn dĩ có chút âm trầm, nhưng sau khi nhìn thấy rõ sắc mặt của cậu thì nó đột nhiên như trút được gánh nặng đi vậy, sau đó nở một nụ cười xán lạn, nói khẽ: “Vâng.”

“…”

Ngay từ đầu khi có người thứ ba xuất hiện trong căn phòng này, Tạ Trì đã có chút đừng ngồi không yên, nhưng cuối cùng nó cũng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, có hơi xấu hổ cắt ngang ánh mắt của Thời Khi đang nhìn Trình Tống.

“Thời Khi, vì sao ngươi lại phá bỏ đứa con của ta hả?”

Thời Khi hơi khựng lại một chút, có vẻ như nghe không hiểu, nhưng việc tung đòn sát thương cho Tạ Trì đã trở thành thói quen của nó. Nó thuần thục lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân ra, là nụ cười thương hiệu của một người anh lớn.

“A đừng lo lắng quá.” Thời Khi cười nói. “Ta đã mở lại sân giác đấu rồi. Nếu ngươi muốn mẹ lại sinh con cho ngươi thì liền tích cực đi báo danh nha, em tư à.”

Tạ Trì: “???”