Mẹ quá yếu đuối, lần trước khi đi lại trong nhà, chỉ có đυ.ng nhẹ phải cột giường thôi mà trên làn da trắng nõn đã có một vết bầm rất to. Trùng tộc còn cứng hơn so với cột giường rất nhiều, vì vậy lúc bình thường nó không hề biết bản thân nên dùng cách gì để biểu đạt sự yêu quý của nó với cậu.
Thời Khi học theo trong sách của Bảy hôn lên đôi môi của mẹ như thế này.
Lúc khinh leo đi lên một điểm, đối trình Tống bờ môi nhẹ nhàng mổ mổ. —— Mặc dù đây là hành động chỉ có người yêu mới làm với nhau của con người nhưng mà có làm sao đâu, dù sao sau này mẹ cũng sẽ là ——
“Mẹ ơi.”
Độn Đao bưng một chén nước đi tới. “Mẹ ơi, uống đi.”
“Suỵt.”
Thời Khi kêu nó đặt cái chén lên bàn. “Mẹ đã ngủ thϊếp đi rồi.”
Độn Đao nhìn nó. Thời Khi biết nói chuyện, bộ dạng của Tạ trì lại đáng yêu, cho nên lúc bình thường, Trình Tống sẽ thích thân thiết với bọn họ hơn một chút, chuyện này không có gì đáng trách cả. Độn Đao nghe không hiểu ngôn ngữ loài người, cũng biết được Thời Khi sẽ thỉnh thoảng làm một số chuyện rồi đổ tội lên đầu nó để lấy lòng Trình Tống. Nó thấy hết chứ, chỉ là không quan tâm thôi.
Giống như Trình Tống cần uống nước và cuối cùng cậu đã uống ly nước do nó bưng tới, vậy là đủ rồi. Những chuyện khác không quan trọng.
“Vậy thì khi mẹ tỉnh lại thì nhắc mẹ uống nước nha.” Độn Đao nói. “Người luôn luôn quên.”
Tối ngày hôm đó, Một bụi bặm mệt mỏi trở về, đồng thời mang về tin tức rằng giông tố đã ngừng lại.
“Để Bảy dẫn người và mấy đứa nhỏ đến thành trung tâm đi.”
Nó ôm Trình Tống vào ngực, dươиɠ ѵậŧ thô to phía trước chậm chạp cọ xát giữa hai đùi ướŧ áŧ của cậu, sau đó chen qυყ đầυ vào mông của cậu, nhàn nhạt cắm rút.
“Ngươi thì sao.”
“Trùng tộc ở khu phóng xạ không có tư cách bước vào thành trung tâm, hơn nữa ta cũng sắp chết rồi.”
Một chỉ vào đôi môi tím xanh của mình, bình thản nói: “Hiện tại trong khu vực phóng xạ chỉ còn lại ta và Bảy là sống sót. Bảy nhiễm ít phóng xạ, đến thành trung tâm là có thể cứu được. Mấy đứa nhỏ được hình thành trong khoang sinh sản của người đã được máu của người thanh lọc, sẽ không bị phóng xạ ảnh hưởng.” Mấy ngày nay, nó vì dọn dẹp một con đường rời khỏi nơi này như là quà tạm biệt, không ngừng đi mưa lội gió trong giông tố, thân thể đã nỏ mạnh hết đà, nếu đi cùng với bọn người Trình Tống thì chỉ là gánh nặng mà thôi.
“Con của ta sẽ thay ta sống tốt, thay ta chăm sóc cho người, sau đó sinh con đẻ cái với người. Đây là luân hồi của trùng tộc.”
Trình Tống có hơi khổ sở. Một đối xử với cậu không tệ chút nào.
Một ôm cậu ngồi lên người mình, nâng lên rồi lại buông xuống, khiến c̠úc̠ Ꮒσα ẩm ướt nhỏ hẹp quen thuộc không ngừng cắn nuốt dươиɠ ѵậŧ của mình. Sâu mẹ con người này vẫn là quá yếu ớt, ngay cả lỗ sinh sản cũng nhỏ hẹp mềm mại, non đến mức gần như chỉ cần dươиɠ ѵậŧ đâm một cái thì sẽ bị đâm vỡ nát vậy, dâʍ ŧᏂủy̠ ngọt ngào không ngừng bắn ra tung toé.
“Thật ra khi người kể chuyện xưa cho bảy nghe, ta đã đứng ngoài cửa nghe được hết toàn bộ.”
Khóe miệng của Một vẽ ra một nụ cười không quan trọng. Bảy rất thích câu truyện về Diêm vương, thường xuyên muốn Trình Tống kể đi kể lại nhiều lần, ngay cả nó, cũng có thể nhớ được rất nhiều chi tiết trong đó.
“Câu chuyện này ta cũng rất thích.”
“Người rất đáng yêu, cũng rất giỏi đẻ trứng.”
“Nhưng bây giờ, ta phải trả người về với Trái Đất.”
Dương như Một đã sớm dự liệu trước được bản thân sẽ phải tiễn Trình Tống đi, sợ Trình Tống lại mang thai, lúc đi đường bưng cái bụng to như vậy rất bất tiện, vì vậy ngoại trừ lần bắn vào trong khiến cậu mang thai kia, những lần về sau, cho dù cậu đã đạt tới cao trào, nhưng Một cũng chỉ nhịn lại, khó khăn rút dươиɠ ѵậŧ ra, bắn toàn bộ tinh dục đặc sệt vào giữa hai đùi của cậu.