Chương 15
Trợ lý thoạt nhìn là một học sinh rất sáng lạn. Đối phương ôn hòa gật đầu: “Thưa thầy, tôi là chuyên gia nghiên cứu thời gian.”Trình Tống nghe vậy đột nhiên nhớ tới tên của Thời Khi. Thời Khi chính là con sâu giống với loài người nhất trong đám sâu đó, kể cả tên của chính nó cũng mang ý nghĩa độc nhất.
Đột nhiên, cậu có hơi nhớ đám sâu kia, không những chỉ có hơi nhớ mà cậu còn cảm thấy uất ức một cách vô lý.
Rõ ràng Tạ Trì đã nói rằng, dù cậu ở đâu cũng có thể tìm ra được mà.
Vì sao lại để cậu bị bắt đi dễ như trở bàn tay như thế này chứ.
Dụng cụ tiên tiến chầm chậm đi vào c̠úc̠ Ꮒσα thành thục mềm mại của cậu, thò vào trong khoang sinh sản bí ẩn lại dâʍ đãиɠ trong đó. Dụng cụ bén nhọn hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp giảm xóc nào, trực tiếp đâm vào lớp thịt mềm, rất đau. Sau đó, những quả trứng còn chưa thành hình bị sóng âm phát ra từ mũi nhọn của dụng cụ đâm vỡ, hóa thành dịch nhờn đặc sệt, chảy ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα.
Trình Tống đột nhiên nảy sinh cảm giác đảo ngược cực kỳ hoang đường —— Lần này, người thi bạo với cậu chính là đồng loại nguyên bản của cậu.
Có lẽ trên thế giới này, bản thân hoàn toàn không có đồng loại tuyệt đối nào —— Ai có thể nói rõ ràng được chứ?
Có lẽ sau khi con sâu đầu tiên chui ra khỏi bụng của cậu, thì rốt cuộc, cậu đã không thể coi là con người nữa rồi.
Trợ lý cầm ống nghiệm lắc lắc. “Là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của sâu đực.”
Tương Tương gật đầu. Cô ta không nghĩ tới, thanh niên gương mặt tinh xảo dịu dàng ít nói trước mặt mình đây lại là người bị trùng tộc bắt về làm con đĩ công cộng. “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn mới không? Hay là…”
“Đoán chừng là vừa bắn vào trong không lâu. Nhưng mà dụng cụ hình như còn tìm được nơi nào đó trong thân thể của cậu ta ——”
Trình Tống hơi run rẩy, tay nắm chặt ga giường.
Tương Tương mất kiên nhẫn gõ bàn một cái, nói: “Thứ gì? Nói rõ ràng một lần duy nhất coi.”
Trợ lý sợ hãi rụt người lại, mở ra tờ giấy chuẩn đoán, nói: “Trong thân thể của cậu ta hình như có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giống như tử ©υиɠ của phái nữ. Những tϊиɧ ɖϊ©h͙ sâu đực vừa được lấy ra kia là được lấy ra từ đó.”
“Song tính sao.” Tương Tương nheo mắt lại. “Mặc dù gương mặt hơi non nớt nhưng mà cũng không giống chút nào. Mức độ estrogen cũng rất bình thường, không phải là người song tính được y học loài người định nghĩa.”
Trợ lý gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là như thế. Hơn nữa nhìn cấu tạo của khoang thịt này cũng không hoàn toàn giống với tử ©υиɠ. Có thể là do trực tràng biến dị mọc ra khoang trống?”
Tương Tương đi tới bàn giải phẫu.
“Trùng tộc bắt cậu đi là vì để làʍ t̠ìиɦ với cậu sao?... Nhìn xem thì quả thật là một người đẹp, nhưng người đẹp ở đế quốc không ít, cậu có chỗ nào khác bọn họ à?”
Trình Tống im lặng nhìn cô ta.
“Bỏ đi, những thứ này lúc khác lại nói.” Tương Tương xua tay, quay người phân tích đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của sâu đực vừa lấy ra kia. “… Chỗ ở lúc đầu của cậu ở đâu?”
“Thành Hải Sắc.”
Tương Tương ‘á’ một tiếng. “Phía nam à. Nơi này rất nhanh sẽ tới trung bộ, còn rất xa, trước tiên cậu cứ ở lại nơi này đi.”
Thế nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của sâu đực còn chưa đưa đến bàn thí nghiệm, Trình Tống cũng chưa kịp ở lại nơi này, một tiếng vang thật lớn phát ra từ căn phòng của nhà khoa học già kia. Tiếng nổ vang trời khiến tất cả mọi người hơi dừng lại, toàn bộ đều cực kỳ ăn ý chạy về phía cửa.
“Chết tiệt, lào già Sven kia không biết lại táy máy thứ gϊếŧ người của nợ gì nữa!”
“Hôm nay tôi mới làm tóc xong! A, lại hư mất rồi!”
Trong lúc bối rối, một cánh tay chụp lên bả vai của Trình Tống. Trình Tống nhìn qua, hình như là vị học sinh vừa nãy đã nói chuyện với nhà khoa học kia.
“Đi theo tôi.”
Âm thanh chững chạc lại dịu dàng, trong tình hình hỗn loạn này cực kỳ có lực lượng khiến người tin phục.
Trình Tống hơi do dự, nhìn về phía cổng. Nhưng Tương Tương cùng với vị trợ lý nhát gan kia lại vừa cười vừa chạy ra ngoài, hoàn toàn không bận tâm gì đến cậu.