Chương 6

Cũng may Tạ Trì đã nhanh chóng bỏ tay ra, âm thanh có chút ngập ngừng nói: “Mẹ ơi, à không, Trình Trình, chúng ta đi thôi.”

Trên đường, Tạ Trì vừa nói cho cậu biết tình huống trong căn cứ, còn có sơ lược về hiên trạng của trùng tộc. Đi tới đi lui một hồi, Trình Tống cảm thấy có gì đó sai sai, chầm chậm dừng lại.

Tạ Trì không hiểu gì hết, hỏi nhỏ: “Sao vậy mẹ, người mệt rồi sao?”

Trình Tống ra vẻ bình tĩnh, nói: “Tại sao ngươi lại nói cho ta biết nhiều đến vậy?”

Tạ Trì ‘a’ một tiếng, giống như nghe không hiểu.

“Chuyện trong tộc của các người, hoàn toàn không cần phải nói cho ta biết.” Trình Tống cố gắng sắp xếp ngôn ngữ của mình. “Ta, bởi vì ta là con người. Ngươi nói cho ta biết những chuyện đó, lỡ như…”

Mặc dù khả năng cậu trốn thoát được rất nhỏ, nhưng những tin tình báo này nếu như truyền tới tai loài người ngoài kia, khẳng định sẽ trở thành điều bất lợi với trùng tộc. Đám sâu này vì sao lại hoàn toàn không có chút phòng bị nào với cậu vậy?

Tạ Trì khổ sở nói: “Mẹ không muốn biết chuyện của bọn con sao?”

“Không muốn cái gì?” Trình Tống không thể hiểu nổi mạch não của Tạ Trì. “Ta không cần biết, các ngươi cũng hoàn toàn không nhất thiết phải nói cho ta. Dù gì ta cũng chỉ là tù binh của các ngươi, không phải sao? Ngươi…”

Trình Tống trơ mắt nhìn hốc mắt của Tạ Trì đỏ lên, ngay sau đó một dòng nước mắt chảy dài. “Hu hu hu, sao mẹ có thể nói như vậy, mẹ thật quá đáng mà.”

Trình Tống: ???

Không được rồi, bộ dạng của Tạ Trì quá non, nhìn nó khóc như vậy khiến cậu có cảm giác tội lỗi.

“Vì sao mẹ lại không muốn biết chuyện của chúng ta chứ? Vì sao mẹ lại cảm thấy chúng ta sẽ đối xử với mẹ như thế chứ?” Tạ trì vừa khóc lóc vừa lên án. “Không phải mẹ đã chung sống với chúng ta rồi sao? Mẹ cùng chúng ta… Mẹ cùng chúng ta mới là người sống bên nhau mà.”

Trong lòng Trình Tống chấn động, không nhịn được lùi về sau mấy bước.

Cậu lắc đầu thì thầm: “Vì sao ta lại chung sống với các ngươi được? Ta và các ngươi không cùng chung một giống loài.”

Tạ Trì trợn mắt ngừng khóc. “Nếu như mẹ không sống chung với chúng ta, vậy tại sao lại sinh con đẻ cái cho chúng ta chứ?”

Nó tiến lên mấy bước, ép sát Trình Tống, đôi mắt màu nâu đỏ nhanh chóng hiện lên tơ máu, giống như vì cảm xúc quá kích động. Quái dị hơn chính là, cho dù như thế nhưng gương mặt tựa như thiên sứ của nó vẫn giữ nguyên vẻ ngượng ngùng đến mức khiến người khác có cảm giác trẻ thơ yếu ớt.

“Vì sao mẹ lại cảm thấy bản thân là con người? Mẹ à… người vừa sinh con cho Độn Đao, những đứa nhỏ kia đều là trùng tộc, chúng không phải loài người, đúng không…”

Trong lòng Trình Tống cảm thấy rất áp lực, cậu rất muốn hét lên thật to, nghĩ phát cáu. Cậu sống hơn hai mươi năm, vẫn chưa đến mức phải để một kẻ khác loài phủ nhận thân phận loài người của cậu. Nhưng tên sâu bự đang trưng bản mặt vô tội trước mặt này lại đột ngột đỏ mặt thêm lần nữa, vừa khóc vừa che mặt, có chút không cam lòng nói thầm: “A a, đột nhiên đứng quá gần mẹ thế này, thật là khẩn trương nha, mặt cũng muốn bốc cháy rồi, muốn đến gần hơn một chút nữa cơ, làm sao bây giờ.”

Trình Tống: “…”

Cơn tức giống như đánh thẳng vào lớp bông mềm mại. Cậu có chút cảm giác khó diễn tả hết bằng lời nhìn chằm chằm Tạ Trì, nửa ngày sau mới rặn ra được một câu: “Có phải ngươi có bệnh rồi không?”

Tạ Trì cười, nói: “Chỉ là ta rất thích Trình Trình.”

Sau đó có hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống. “Nhưng tự bản thân ta tới gần Trình Trình thì thật sự rất là xấu hổ, cho nên Trình Trình có thể ôm ta một cái được không? Có thể không?”

Nó đang nghĩ gì vậy, chuyện này đương nhiên là không thể nào.

Con mắt của Tạ Trì sưng to như mắt thỏ: …

Vẻ ngoài của Tạ Trì có tình lừa gạt quá cao.

Vài phút đồng hồ sau, Trình Tống từ bỏ việc đối đầu với Tạ Trì, bước tới qua loa ôm nó một cái.

Nhiệt độ trên thân thể của Tạ Trì, vào lúc nó thẹn thùng, sẽ trở nên rất nóng, giống như muốn bốc cháy vì cái ôm này vậy.