Chương 14: Hiểu lầm

Lâm Hằng ở trong phòng ngủ chính là chiêu bài sống, tất cả các cô gái trong ký túc xá muốn tìm anh để xin kết bạn đều nhờ những người khác cùng phòng. Mà ngày thường, anh đều là vẻ mặt chính trực nghiêm nghị, hận không thể dán ở trên trán chữ “Ông đây có chủ!”

Mấy nam sinh cùng phòng hận đến ngứa răng: “Lâm Tử, cậu uống rượu chén lớn miệng ăn miếng thịt to, để lại cho các anh em một ngụm canh để uống!” Lâm Hằng dựa vào trên giường không chút để ý mà chơi game trên điện thoại: “Vợ nhỏ của tôi rất dữ, chỉ cần có gió thổi cỏ lay, tôi sẽ bị phạt vô cùng nặng.”

Mấy anh em bán tín bán nghi nhìn anh, bọn họ cũng chưa từng gặp Tô Ngộ nên bây giờ cả đám đang không ngừng bổ não hình tượng: “Cáo mượn oai hùm, một người đàn bà vô cùng đanh đá, eo to giọng lớn hơn Lôi Công; cao đầu cao ngực, mắt hung dữ, núi đất rung chuyển dọa sợ chồng”.

Mỗi năm đến lễ hội văn hóa của trường, Lâm Hằng đều bị giáo hoa của đội văn nghệ trường mời làm người chủ trì trong lễ khai mạc cùng cô ta. Anh vốn dĩ không định đi nhưng không chịu nổi khuyến khích từ mấy anh em cùng phòng.

Nói thế nào mà: “Chống ngoại trước hết cần an nội”, mấy anh em này của anh toàn là những tên khuỷu tay hướng ra ngoài, thay phiên nhau mà oanh tạc anh: “Đi đi, giúp anh em đi, tôi muốn có số điện thoại của mấy mỹ nữ trong đợt văn nghệ, giống như là cậu giúp đỡ người nghèo!”

Lâm Hằng không thể chống lại nhóm chó đói mắt xanh này đành phải đồng ý.

Kịch bản MC đều đã được giáo hoa trường viết. Hôm đó Lâm Hằng nhận được bản thảo, một bên ở trên giường ký túc xá biểu diễn “Cát Ưu nằm liệt”, một bên gọi điện thoại cho Tô Ngộ cười phàn nàn: “Bản thảo này viết quá chua, giống như cơn đau răng thở ngắn than dài, anh cảm thấy quá ghê tởm.”

Tô Ngộ buồn cười “phốc”, hỏi yêu cầu của lễ khai mạc bọn họ, buổi chiều viết một bản thảo gửi qua cho anh.

Cảm giác được phong cách mới mẻ, nắm được toàn bộ đặc điểm của nam sinh như Lâm Hằng, theo cách nói của Lâm Hằng thì chính là: “Nếu em không nói cho anh biết thì anh còn thật sự nghĩ bản thảo này là do một nam sinh trình độ viết lách tốt viết ra!”

Tại lễ khai mạc, ở dưới sân khấu một đám nữ sinh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Lâm Hằng, thiếu chút nữa đã bố trí súng phóng không để bắn ra những bong bóng màu hồng “Thịch thịch thịch” lên sân khấu. Sau khi kết thúc, ở trong hậu đài Lâm Hằng bị bao quanh bởi nhóm hoa cỏ nói cười, muốn chụp ảnh chung, xin số wechat, giống như một đám sao tôn lên ánh trăng, cột đèn chói lọi chiếu lên trên người anh, tỏa ánh sáng rực rỡ.

Giáo hoa trường ngoài sáng trong tối nói rất nhiều lần rằng cô ta muốn mời anh đi ăn cơm, cảm ơn anh đã giúp đỡ rất nhiều mới làm cho lễ hội văn hóa trường đạt được sự hưởng ứng cao nhất trong lịch sử.

Lâm Hằng ban đầu không đồng ý nhưng một đám anh em trong phòng điên cuồng theo đuổi bạn của giáo hoa hơn nửa năm, cuối cùng cũng có cơ hội rủ đi uống cà phê nhưng con gái nhà người ta có một yêu cầu đó là còn phải đến cùng bạn bè để làm một cái gặp mặt tập thể để tránh bị xấu hổ.

Kết quả là Lâm Hằng đã bị không trâu bắt chó đi cày, bị người kéo đi lấp lỗ châu mai.

Bốn người tới một tiệm cơm nhỏ kiểu Tây, hai người thật ra có rượu nói chuyện vô cùng vui vẻ, sau khi ăn xong còn lén rời đi để lại Lâm Hằng cùng giáo hoa một mình, cảnh tượng càng thêm xấu hổ.

“Bạn cùng phòng của cậu bảo cậu và bạn gái cậu yêu xa, rất vất vả đúng không?” Giáo hoa ưu nhã mà cầm thìa bạc nhỏ quấy cafe lại cho thêm một cục đường vào trong: “Ngọt một chút càng tốt.”

Lâm Hằng đang cúi đầu cắt thịt bò bít tết ra, cắt một miếng còn dính tơ máu ăn vào trong miệng, bị cô ta hỏi như vậy vội vàng nhai hai lần rồi nuốt xuống: “May mắn, tính cách của cô ấy rất độc lập không dính người.”

“Có đôi khi khoảng cách không nhất định sinh ra cái đẹp. Cậu có ảnh chụp của cô ấy không cho tớ xem với.”

Lâm Hằng hơi nhíu mày một chút: “Không có.”

Vợ nhỏ của ông đây sao phải cho cô xem làm gì?

Giáo hoa có chút đắc ý: Tất nhiên là so với cô ta kém hơn nên mới không chịu lôi ra cho cô ta xem.

“Hai người cách nhau xa như vậy, nếu như không may xảy ra chuyện gì thì cũng không thể chăm sóc cho nhau.”

“Không sao, bọn tôi tự lo được.”

“Cậu có biết ý nghĩa tên của món điểm tâm từ Italy này là gì không?” Giáo hoa lấy nĩa cắt một miếng tiramisu nhỏ, bất ngờ mà đưa đến bên miệng anh.

Lâm Hằng phản xạ có điều kiện lùi về phía sau một chút, không để ý đến điện thoại để trong túi sau quần jean sáng lên.

“Dọa sợ cậu?” Giáo hoa che miệng cười một chút: “Nếm thử đi, tiệm này làm bánh tiramisu rất ngon.”

“Tôi tự ăn.” Lâm Hằng nhận lấy nĩa bỏ vào trong miệng mình.

“Tớ còn chưa nói xong.Tên tiếng Ý của nó tiramisu ý tứ là “Hãy đưa tớ đi”.”

Lâm Hằng vùi đầu lại đút thêm một miếng bánh kem vào trong miệng làm như không nghe thấy.

………………………

Tô Ngộ cầm di động cảm thấy mình ngây người có chút dài như một thế kỷ.

Nhận được điện thoại của Lâm Hằng, vô cùng vui mừng mà nhận điện thoại, bên trong lại truyền đến tiếng của anh và nữ sinh khác:

“Nếm thử đi tiệm này làm tiramisu ăn rất ngon.”

“Tự tôi ăn.”

“Tớ còn chưa nói xong đâu, ý nghĩa tên tiếng Ý của nó tiramisu là “Hãy đưa tớ đi”.”

Tô Ngộ “Bang” một tiếng mà cắt đứt cuộc gọi ném lên trên giường.

Lần đầu cảm nhận được giống như tiểu thuyết nói: Trái tim như một khối pha lê, vỡ tan tành.