Phản ứng của đạo diễn Nghiêm rất dữ dội, ngoại trừ mẹ Tống, nhân viên công tác khác cũng hoảng sợ.
“Dì.” Đạo diễn Nghiêm sải một bước dài tiến lên, hai mắt sáng ngời, giọng điệu kích động, “Xin hỏi hai người bọn họ đã quen nhau từ rất lâu rồi sao?”
Mẹ Tống do dự một lát.
Mấy hôm trước khi phỏng vấn, con trai có gọi điện thoại tới, dặn bà một số chuyện không tiện nói trước ống kính, trong đó có chuyện Nghiên Tử và bé Ôn từng có hôn ước khi còn nhỏ.
Cho dù con trai không dặn bà cũng sẽ không nói, vốn vì chuyện hủy hôn này mà bố Tống oán hận nhà họ Ôn, nhưng ông cũng là người kinh doanh, hiểu rõ cái lợi lấy hay bỏ trong đó, mặc dù có bất mãn nhưng không thể nào trách được, sau khi hủy hôn chưa từng nhắc tới nhà họ Ôn và cũng không đến thành phố Yến nữa.
Kiêng dè mặt mũi của chồng, mẹ Tống nói: “Đúng vậy, hai đứa nhỏ quen biết nhau lúc Nghiên Tử đến thành phố Yến học cấp ba ngày trước.”
Cả đoàn quay phim đều khϊếp sợ há hốc mồm.
Đạo diễn Nghiêm: “Khà khà.”
Phần phỏng vấn phía sau đạo diễn Nghiêm thay thế vị trí của biên kịch, tổng đạo diễn không hổ là tổng đạo diễn, viết bản thảo xong còn có thể trò chuyện với mẹ Tống thật vui, mấy hậu bối nghe mà tâm phục khẩu phục.
Sau khi tiễn đạo diễn Nghiêm mang vẻ mặt thỏa mãn và đoàn quay phim của anh ta đi, mẹ Tống lên lầu tìm chồng.
“Người phỏng vấn đi rồi, ông có thể đi ra.”
Lúc này chủ nhà vẫn luôn tránh ở trong phòng trên lầu hai mới đi ra.
Đôi mắt sáng và chân mày mảnh của Tống Nghiên di truyền từ bố, hai cha con đều có vẻ ngoài khôi ngô đứng đắn, ngũ quan và khuôn mặt của bố Tống đã nhuộm sương gió tháng năm, khí chất trưởng thành và uy nghiêm hơn hẳn con trai.
Bố Tống hỏi vợ nói gì với đám người kia mà nói lâu như vậy.
“Không có gì, đều là chuyện trước đây của Nghiên Tử và bé Ôn.” Mẹ Tống khẽ cười, “Lúc học cấp ba không phải Nghiên Tử thích người ta sao? Chỉ nói vài chuyện cũ ấy mà.”
Bố Tống ngạc nhiên nghi ngờ hỏi: “Cái gì? Đâu phải nó không biết chuyện lúc trước Ôn Hưng Dật hủy hôn? Ngốc hay sao mà còn thích cháu gái ông ta?”
Lúc này mẹ Tống mới nhận ra bố Tống cũng không biết, vội vàng ngậm miệng lại.
Tống Nghiên là con trai duy nhất của bố Tống, khi đó gia đình giàu có sự nghiệp thành công, ôm kỳ vọng rất cao đối với con trai, yêu cầu đối với Tống Nghiên cũng nghiêm khắc, lúc còn nhỏ quan hệ giữa Tống Nghiên và bố không tốt lắm, ông kiêu căng tự phụ, tự cao tự đại.
Cũng may Tống Nghiên có một người mẹ dịu dàng, dạy con trai cách cư xử thân thiện, mới không để con trai biến thành người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng giống bố, Tống Nghiên có sự kiêu ngạo lạnh lùng của bố và sự dịu dàng tinh tế của mẹ.
Quan hệ của mẹ và con trai rất tốt, con trai cũng sẵn lòng nói hết tâm sự cho mẹ nghe, chuyện này hết sức bình thường.
Bố Tống không vui nhưng không nói gì cả.
Mẹ Tống khuyên giải: “Nghiên Tử kết hôn với cháu gái của ông ấy chứ đâu phải kết hôn với ông ngoại nó, Ôn Hưng Dật là Ôn Hưng Dật, bé Ôn là bé Ôn.”
Bố Tống khẽ thở dài: “Con trai ngu ngốc.”
Mẹ Tống nhún vai, dặn dò: “Hai ngày nữa bé Ôn tới thăm chúng ta, ông không thể trốn tránh mãi biết chưa?”
“Ừ.”
Thu phục chồng xong, me Tống gọi điện thoại cho con trai.
Trò chuyện với đạo diễn Nghiêm khá lâu, lúc gọi điện thoại cho Tống Nghiên đúng lúc bên Tống Nghiên kết thúc ghi hình.
Nghe mẹ nói mẹ kể chuyện ngày trước của anh và Ôn Lệ cho chương trình biết, đầu tiên người đàn ông ở đầu dây bên kia thở dài, sau đó dưới giọng điệu lo lắng của mẹ, cười nói: “Không sao ạ, đã nói thì thôi vậy.”
Mấy năm Tống Nghiên đến thành phố Yến học rất ít liên lạc với gia đình, bố Tống cực kỳ nghiêm khắc, con trai không liên lạc với ông, ông dứt khoát để cho con trai ở đó mài giũa.
Chỉ có mẹ Tống là ngày đêm nhớ nhung, hôm nay buồn rầu không biết Nghiên Tử nói tiếng phổ thông thế nào, ngày mai lại lo lắng con trai ở phương Bắc một mình có quen không.
Gọi điện cho Nghiên Tử hỏi tình hình dạo này thì lần nào anh cũng lấy lý do thoái thác, nói ở bên đó đều ổn, đã quen với cuộc sống và việc học tập ở đây, không chịu nói nhiều hay tâm sự hết.
Trẻ con càng hiểu chuyện, người làm mẹ càng đau lòng.
Rốt cuộc vào một lần nọ, mẹ Tống gọi điện thoại cho con trai như thường lệ, lần đầu tiên Tống Nghiên không dùng giọng điệu bình tĩnh thản nhiên nói với bà mọi chuyện đều ổn.
Nghiên Tử khẽ nói, cô ấy không có đến.
Mẹ Tống khó hiểu, hỏi ai không đến?
Nghiên Tử trầm mặc vài giây, nói Ôn Lệ không có đến, con bày rất nhiều nến vì cô ấy, nến bị dì lao công của trường dọn sạch.
Chỉ vài câu ngắn ngủi như thế mẹ Tống đã hiểu mọi chuyện.
Sau đó, mỗi lần trò chuyện, con trai không nhắc tới Ôn Lệ nữa, có lẽ là cảm thấy mất mặt, có lẽ là đã buông bỏ được.
Mẹ Tống cũng không hỏi, tôn trọng lựa chọn của con trai.
Hai năm trước đột nhiên Tống Nghiên nói với bố mẹ quyết định kết hôn, tuy bố Tống không vui nhưng không hề ngăn cản, chỉ cảm thán một câu nghiệt duyên, sau khi mẹ Tống biết đối tượng kết hôn của Tống Nghiên, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là buồn cười.
Nếu hiện tại bọn họ đã kết hôn, mẹ Tống cũng không cảm thấy chuyện cũ kia có gì không thể nói.
Với giọng điệu lạnh nhạt nhã nhặn của Tống Nghiên, có lẽ anh có cùng suy nghĩ với mẹ Tống.
Giọng anh nghe rất thản nhiên, giống như là hoàn toàn không để bụng.
Bất chấp ân oán từng có với nhà họ Ôn vẫn muốn kết hôn cùng bé Ôn, chắc chắn Nghiên Tử rất thích bé Ôn. Mà có thể khiến Nghiên Tử tìm kiếm lại hồi ức chôn trong lòng sâu không thấy đáy, rồi lại giúp Nghiên Tử lấp đầy những lỗ hổng hẳn bé Ôn cũng rất thích Nghiên Tử.
Cuối cùng mẹ Tống thở phào nhẹ nhõm, cũng may không gặp rắc rối, may mà có bé Ôn.
——
Sau khi ghi hình ngoại cảnh hai ngày một đêm xong, trước ống kính của ekip chương trình, tất cả các khách mời lưu luyến không rời tạm biệt, chụp ảnh chung trước giáo đường, còn tặng mấy món quà nhỏ cho nhau, hình ảnh vừa đẹp lại lãng mạn, trong quá trình quay ngay cả nhân viên công tác cũng không kìm được nước mắt, cảm thán bầu không khí giữa các đôi khách mời mùa thứ hai này thật sự rất tốt.
Sau khi ghi hình cho tập cuối xong đã là đêm, bốn cặp khách mời hẹn đạo diễn Nghiêm và nhân viên công tác đi ăn quán ăn khuya.
Nhất thời bầu không khí lãng mạn ban ngày không còn sót lại chút gì.
Khưu Hoằng giơ ly rượu, hoàn toàn mang điệu bộ lão đại ca nói: “Đợi sau khi quay về thành phố Yến, tôi làm chủ xị mời mọi người uống rượu, chắc chắn phải đến hết đấy, nghe không? Ai không tới tôi hack Weibo người đó!”
Sau đó lại nhìn sang đạo diễn Nghiêm: “Nghiêm Chính Khuê anh cũng phải đến đó, không tới sau này anh làm chương trình tạp kỹ mới gì đó đừng mơ mời được tôi vui vẻ đến!”
Đạo diễn Nghiêm mang vẻ mặt không nói nên lời: “Được được được, tới mà tới mà.”
Toàn bộ ekip chương trình và các khách mời kính rượu nhau, dù nâng ly ở bên nào đạo diễn Nghiêm vẫn là người uống nhiều nhất, rất nhanh đại lão gia ợ một cái, trên mặt bắt đầu hiện men say.
Nhân lúc Khưu Hoằng quấn lấy mấy người quay phim đấu rượu, đạo diễn Nghiêm đứng dậy đi qua chỗ hai vợ chồng Tống Nghiên.
Đúng lúc Ôn Lệ đang thì thầm với Tống Nghiên, chính là nói chuyện về đạo diễn Nghiêm.
“Em cảm thấy hai ngày nay ánh mắt đạo diễn Nghiêm nhìn hai chúng ta kỳ lạ thế nào ấy.” Ôn Lệ nói, “Em hỏi anh ấy có chuyện gì, anh ấy lại thần thần bí bí nói là có nhiều người không tiện nói, còn có cả mấy biên kịch kia nữa, từ sau cái hôm nhóm người đó đến nhà bố mẹ anh phỏng vấn, không biết có phải ảo giác hay không mà em cảm thấy ai cũng nhìn em bằng ánh mắt rất lạ lùng.”
Nói xong, Ôn Lệ lo lắng hỏi: “Có phải hôm phỏng vấn xảy ra chuyện gì không?”
Hai ngày nay khách mời bận ghi hình ngoài trời, lại là tập cuối, từ trên xuống dưới ekip chương trình chẳng ai được rảnh rỗi, về phần tư liệu phỏng vấn mẹ của Tống Nghiên, căn bản chưa kịp cắt, đều đợi quay về thành phố Yến trao đổi với khách mời sau.
Tống Nghiên đã được mẹ Tống báo trước, sắc mặt vẫn bình tĩnh, thấy đạo diễn Nghiêm đi qua bên bàn bọn họ, vừa cười vừa nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
“Tào Tháo” vừa đến, mới đặt mông ngồi xuống, câu đầu tiên nói là: “Không phải chứ, tôi nói này, hai cô cậu cũng quá không phúc hậu đi?”
Ôn Lệ ngơ ngác: “Sao cơ?”
Vì thế đạo diễn Nghiêm kể tóm tắt lại câu chuyện cũ mà nghe được từ cuộc phỏng vấn của mẹ Tống cho hai đương sự bọn họ nghe.
Đầu tiên Ôn Lệ rất ngạc nhiên tại sao bà biết, sau đó lo lắng nhìn sang Tống Nghiên, dùng khẩu ngữ hỏi anh làm sao bây giờ.
Cô thì không sao, cũng không phải quá khứ đáng xấu hổ gì, thế nhưng chuyện quá khứ của hai người bọn họ không tốt đẹp gì với Tống Nghiên, cho nên cô có chút lo lắng cho anh.
“Tôi không biết tại sao hai người giấu giếm, câu chuyện quá khứ này đẹp biết bao đẹp như phim thần tượng ấy. Nhưng nếu hai người thực sự có lý do đặc biệt gì đó bắt buộc phải giấu, dù sao bây giờ vẫn chưa biên tập, nếu không thể phát sóng thì cứ nói với tôi trước.” Đạo diễn Nghiêm xua tay nói, “Đã tập cuối rồi, tôi không muốn thất bại trong gang tấc, đắc tội hai người.”
Tống Nghiên bình tĩnh nói: “Không có gì không thể phát sóng.”
Đạo diễn Nghiêm và Ôn Lệ đều sửng sốt trước sự thản nhiên của anh.
Ôn Lệ kéo quần áo Tống Nghiên, kề tai anh hỏi nhỏ: “Lúc trước anh không muốn để người khác biết mà? Sao đột nhiên đổi ý rồi?”
“Không phải không muốn.” Tống Nghiên cũng kề tai cô nói, giọng trầm thấp rõ ràng, mang theo ý cười, “Cảm ơn em.”
Được chồng của mình mặt đối mặt cảm ơn, sau đó Ôn Lệ ngượng ngùng xoa mũi, hào phóng vỗ lưng anh, lớn giọng nói: “Ôi, chúng ta là gì của nhau hả, đừng khách sáo!”
Cùng lúc đó đạo diễn Nghiêm muốn đi qua bên nhóm quay phim uống rượu, thấy vợ chồng Khưu Hoằng, Khưu Hoằng hỏi đạo diễn Nghiêm làm gì mà cười đến mức mặt đầy nếp nhăn vậy.
Đạo diễn Nghiêm vô cùng phấn kích, không so đo Khưu Hoằng nói anh ta mặt đầy nếp nhăn, nhướng mày nói hôm đến nhà Tống Nghiên phỏng vấn có chuyện vui ngoài ý muốn.
Khưu Hoằng hết sức ngạc nhiên, còn vợ anh ta là Trần Tử Đồng thì chẳng có phản ứng gì.
Đạo diễn Nghiêm cảm thấy khó hiểu: “Khưu Hoằng, sao vợ cậu không ngạc nhiên gì hết vậy?”
Khưu Hoằng cũng không biết, đợi đạo diễn Nghiêm đi rồi, Trần Tử Đồng không nói gì, nhanh chóng đi tìm Ôn Lệ.
Lúc đi thăm giáo viên lần đó cô ấy đã đoán được sự thật này từ lâu, có điều mọi người đều là đồng nghiệp, trong giới này làm gì có ai không có bí mật, nếu Ôn Lệ giấu giếm đến như vậy hẳn là có ẩn tình. Không kể đến chuyện nói ra đắc tội với người ta, dưới tình huống không xung đột lợi ích cũng phá hỏng mất quy tắc ngầm khi chung sống với nhau ở trong giới, cho nên cô ấy mới nghẹn tới bây giờ.
“Không ngờ hai người công khai chuyện hai người đã quen biết nhau lúc cấp ba.”
Ôn Lệ không hiểu tại sao Trần Tử Đồng kích động như vậy: “Hả, có thể công khai mà, sao thế ạ?”
“Sớm biết có thể công khai tôi đã nói cho truyền thông trước rồi.” Trần Tử Đồng nấc một cái, oán hận nói, “Thật là, tôi mà tiết lộ tin này thì kiếm được không ít phí tiết lộ đâu!”
Khưu Hoằng ở bên cạnh nghe, cũng nắm được ngọn nguồn, tiếp lời với vẻ mặt bi thương: “Lúc em nói với tôi, anh còn tưởng hai người đó ai nɠɵạı ŧìиɧ cơ, còn khuyên em đừng xúc động, mẹ nó… Trần Tử Đồng, vừa kiếm tiền vừa chiếm được thiện cảm của fan CP hai người cơ hội tốt như vậy mà em chắp tay đưa cho Nghiêm Chính Khuê!”
Ôn Lệ: “…”
Hai vợ chồng cứ như vậy mang khuôn mặt “đánh mất trăm triệu rồi”, vô cùng đau lòng uống hết nửa hiệp rượu còn lại.
Đối lập với khuôn mặt rạng rỡ đắc ý của đạo diễn Nghiêm.
Tối nay ekip chương trình và các khách mời đều uống không ít rượu, đến ngày hôm sau, ekip chương trình và ba cặp khách mời còn lại vẫn còn công việc khác nên rời khỏi thành phố Úc trước.
Còn Ôn Lệ thì ép mình tỉnh táo lại trong cơn say rượu, kéo cơ thể mệt mỏi đi thăm nhà bố mẹ chồng.
Mấy ngày trước cô cứ lo lắng mãi, nghĩ sẵn trong đầu tận mấy phiên bản, kết quả tất cả đều không có tác dụng.
Mẹ Tống cực kỳ dễ nói chuyện, cho dù cô nói cái gì bà đều dịu dàng đáp lại.
Bố Tống trông không giỏi nói chuyện, có điều nói không nhiều lắm, con dâu tới nhà, ông tùy tiện hỏi vài câu, từ đầu đến cuối biểu cảm luôn lạnh nhạt, lúc sau lại dẫn cô đến từ đường trong nhà.
Bây giờ là thời đại mới, các tiểu bối về nhà cũng không có quá nhiều quy tắc, thắp nén hương cho các trưởng bối là đủ rồi.
Làm xong những chuyện này, bố Tống ném con trai và con dâu lại cho mẹ Tống tiếp đãi, còn mình ở trong từ đường ngây người một lúc lâu.
“Con bé là cháu gái của Ôn Hưng Dật.” Bố Tống khẽ nói với các bài vị, “Hy vọng các a công [1] không nên trách tội lên đầu con bé, ân oán của một thế hệ đã chấm dứt, con không muốn mang họa đến cho con cái.”
[1] A công: Cách gọi người đàn ông lớn tuổi, có vai vế cao hơn.
Ôn Lệ không biết tại sao bố chồng ngây người lâu như thế trước bài vị của các trưởng bối ở từ đường, cô không dám hỏi, cô cảm thấy khí chất của bố chồng và Tống Nghiên thời niên thiếu còn có người cậu Ôn Diễn của cô hơi giống nhau.
Nhưng bố Tống không phải Tống Nghiên, cũng không phải Ôn Diễn, Ôn Lệ thực sự không biết nên ở chung với bố chồng như thế nào.
Ở nhà bố mẹ chồng hai ngày, trước khi đi, mẹ Tống dặn dò đủ thứ, bố Tống chỉ hỏi một câu, là hỏi Ôn Lệ.
“Hai ngày nay con có mơ thấy ác mộng không?”
Ôn Lệ cảm thấy câu hỏi này thật khó hiểu nhưng vẫn thành thật lắc đầu: “Không ạ.”
Bố Tống ừ một tiếng không nói gì thêm.
Trên đường ra sân bay, cô hỏi Tống Nghiên lời này có ý gì, Tống Nghiên lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Sau đó cười nhạo khuôn mặt hoang mang của cô, đoán trái đoán phải, càng đoán càng sai, cuối cùng đành phải từ bỏ.
——
Mấy ngày trước khi tập cuối của “Nhân gian có người” phát sóng, Ôn Lệ đã chạy tới thành phố Tân tham dự họp báo bấm máy của “Băng thành”.
Weibo chính thức của “Băng thành” cũng ra mắt cùng ngày.
Tập cuối cùng của “Nhân gian có người” ghi hình ở thành phố Úc, ekip chương trình không biên tập trailer riêng cho bốn đôi khách mời, mà gộp bốn đôi khách mời vào một trailer dài hơn, điều này cũng có nghĩa tập cuối cùng ghi hình hoạt động tập thể của khách mời đã kết thúc tốt đẹp.
Trong ngày ghi hình hôm ấy tình cờ gặp được đoàn phim của Đường Giai Nhân, chuyện này sớm đã bị cư dân mạng tuồn lên mạng ngay lúc ấy, cả ảnh chụp cũng có, mọi người bao gồm nhân viên công tác ở đó đều nghĩ chắc chắn ekip chương trình sẽ cắt bỏ đoạn này.
Kết quả ngoài dự đoán, ekip chương trình không những không cắt, thậm chí còn thêm đoạn này vào trailer.
Weibo là chỗ đóng quân nổi tiếng của fans, tuy fans cũng hoang mang nhưng vẫn phải kiểm soát bình luận, mà cho dù không có fans kiểm soát bình luận các cư dân mạng trên diễn đàn cũng cảm thấy khó hiểu về chuyện này.
[Có ai xem trailer tập cuối của “Nhân gian có người” chưa? Ekip chương trình đang làm cái gì thế, vì độ hot mà không cắt đoạn Muối Viên tình cờ gặp được Đường Giai Nhân à?]
[Nhân Gian mùa này đã là chương trình tạp kỹ hot nhất rồi mà còn muốn hot hơn nữa à = =]
[Không nói đến chuyện rốt cuộc Đường Giai Nhân có phải là người cũ của Tống Nghiên hay không nhưng Muối Viên trong chương trình trông rất không thoải mái]
[Giai Nhân đang đóng phim yên ổn kết quả bị ekip chương trình và đôi vợ chồng nào đó ké fame không phải quá thảm sao?]
Mãi cho đến một ngày trước khi bản chính thức phát sóng, chủ đề về “Người cũ xuất hiện trong chương trình vợ chồng hiện tại là chuyện khó hiểu gì đây” vô cùng hot, cách một thời gian CP “Đường Tống” lại bị nhắc đến, lần nữa hồi sinh từ trong tro tàn, lọt vào trong tầm mắt của các blogger.
Về chủ đề nhàm chán rốt cuộc Đường Giai Nhân và Tống Nghiên có qua lại với nhau không lại một lần nữa mở ra cuộc tranh luận giữa các cư dân mạng.
Cho dù Tống Nghiên nhiều lần phủ nhận nhưng trong tay fans CP “Đường Tống” có hai “chứng cứ” giá trị.
Một là năm đó diễn xuất của Tống Nghiên còn non, không được đào tạo bài bản về diễn xuất nhưng diễn ánh mắt cực kỳ tốt.
Hầu hết những ai hiểu biết về diễn xuất đều hiểu, diễn những cảnh khóc hay biệt ly là thử thách cảm xúc của diễn viên, chỉ diễn dựa vào kiến thức lý thuyết không thể nào làm người xem cảm động được, lúc này diễn viên cần phải thay cảm xúc của chính mình vào, mang tình cảm đó vào trong phim mới có thể đạt được sự đồng cảm tốt nhất.
Hai là đoạn diễn bằng ánh mắt kia của Tống Nghiên, trong một cuộc phỏng vấn Đường Giai Nhân bị hỏi đến, câu trả lời của chính cô ta cũng rất mập mờ.
Fans CP Đường Tống đã đào lại một video phỏng vấn trong số đó, phóng viên hỏi Đường Giai Nhân đánh giá như thế nào về cảnh diễn ánh mắt đầu tiên của Tống Nghiên.
“Cực kỳ ngạc nhiên, rõ ràng khi đó tôi và anh ấy không quá thân thiết, lúc không diễn còn chẳng nói được mấy câu.” Đường Giai Nhân cười nói, “Trong giây phút đó thậm chí tôi còn tưởng anh ấy chính là Trần Gia Mộc.”
Nửa câu đầu tự động bị lờ đi, thâm tình đến mức chính Đường Giai Nhân cũng không phân biệt được Tống Nghiên và Trần Gia Mộc, đây cũng chính là “bằng chứng chắc nịch” khiến một số fans kiên quyết cho rằng bọn họ từng có một đoạn tình cảm.
Lúc đó Ôn Lệ đang học thêm ở đoàn phim, tuy rằng mấy tháng trước khi bắt đầu quay phim điện ảnh cô cũng từng tham gia khóa học diễn nhưng ý của đạo diễn Cừu là để cô đi theo các thầy cô học hỏi thêm vào những khi không diễn sau khi vào đoàn.
Hôm phát sóng chương trình, Webcast đồng bộ với truyền hình vệ tinh, mới vừa phát sóng, làn đạn tương đối nhộn nhịp.
Mẹ Tống ở trong màn hình kể rất nhiều chuyện thú vị khi còn bé của Tống Nghiên.
Cho đến khi bà kể tới chuyện cũ của con trai, nói lúc học cấp ba con trai có thích một cô gái.
[Ồ mối tình đầu của Mỹ Nhân quả nhiên là ở cấp ba]
[Fans nào đó có thể đừng cãi hay không, mối tình đầu không phải Tam Lực cũng không có khả năng là ảnh hậu của mấy người đâu ok?]
[Vế đầu tiên đúng là đáng khinh ok? Nhà mấy người ân ái thì ân ái đi, ké fame Giai Nhân là có ý gì?]
Ngay lúc làn đạn cãi nhau không ngớt, mẹ Tống lại nói tiếp.
“Chuyện tôi đang nói là chuyện ngày trước của Nghiên Tử và bé Ôn mà.”
Nháy mắt làn đạn ngừng cãi nhau, cả hai phe như nước với lửa đều cùng gõ “???” đầy màn hình.
Ngay cả đạo diễn trong màn hình cũng ngơ ngác, không xác định hỏi lại trước đó bọn họ đã quen biết nhau sao.
Mẹ Tống lần nữa đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Lúc này làn đạn đua nhau bắn vùn vụt trên màn hình đều hoàn hồn lại, không bình luận “?” nữa đổi thành “A”.
Cảnh phỏng vấn mẹ Tống kết thúc, màn hình quay về với các cặp khách mời đang ghi hình ngoài trời ở thành phố Úc.
Vợ chồng Tống Nghiên và vợ chồng Khưu Hoằng cùng nhau hành động, tình cờ gặp được đoàn phim của Đường Giai Nhân.
Thái độ hai bên đều rất tự nhiên thoải mái, không ai có vẻ xấu hổ, đặc biệt khi tạm biệt lúc cuối, đạo diễn đoàn phim còn cố tình bắt chuyện, rõ ràng biết chương trình này hot, đợi sau khi chương trình phát sóng giúp tuyên truyền phim điện ảnh của bọn họ một chút.
Cho nên ekip chương trình không cắt đoạn này cũng là vì xuất phát từ tình nghĩa, giúp đạo diễn tuyên truyền phim điện ảnh.
Ngay cả sự xuất hiện của Đường Giai Nhân trong “Nhân gian có người”, chỗ có lợi nhất với hai bên chính là tuyên truyền, căn bản không cần phải kiêng dè gì, bởi vì Đường Giai Nhân và Tống Nghiên không hề có qua lại, mười năm trước chỉ đơn thuần là hợp tác đóng phim.
Mới vừa rồi fan của Đường Giai Nhân còn cãi nhau ồn ào ở làn đạn giờ im thin thít hết, hùng hổ ào ào kéo tới nhưng lại ì ạch ở lại.
Bản chính thức của tập cuối cùng chương trình kéo dài hai tiếng rưỡi, lúc mới vừa phát sóng đã lên mấy cái hot search, gần như vài phút lên một cái hot search mới. Rốt cuộc đến khi mẹ Tống xuất hiện trong chương trình, cuối cùng máy chủ Weibo không còn sức chứa nhiều hot search mới như vậy nữa trở nên quá tải trì trệ, fans không có chỗ để đi chỉ có thể tức giận trong sự bất lực ở diễn đàn của fans.
[Khi nào Weibo mới sửa xong vậy?!! Tôi không có chỗ gào thét aaaa!]
[Chị em phải ghi chép lại nhé! Tôi phải gõ hẳn hai trang đây!!]
[Tôi mới vừa hét mà khiến cả dì quản lý ký túc xá đến đây hahaha! Xin lỗi hôm nay đã làm phiền, chỉ là tôi muốn nói cho cả thế giới biết Mỹ Nhân và Tam Lực là mối tình đầu lúc còn niên thiếu của nhau!!]
Đợi sau khi Weibo hết trì trệ, bài đăng “Cuộc sống hằng ngày của vợ chồng Muối Viên” đã được đăng lên.
[Tua lại toàn bộ từ tập đầu tiên đến tập cuối cùng của “Nhân gian có người”, dựa vào thứ tự trước đây Mỹ Nhân và Tam Lực đã quen biết nhau vào cấp ba, từ tập mười một trở về trước cực kỳ nhiều đường!! Tất cả toàn là đường!!]
…
[Có một tập Mỹ nhân ở thành phố Dung có nói bởi vì thẹn thùng khi đối mặt với cô gái ấy nên mới ra vẻ lạnh nhạt, cô gái ấy chính là Tam Lực.]
[Mỹ Nhân và Tam Lực từng nói rằng nụ hôn đầu tiên của hai người họ đều là vào lúc đi học chứ không phải trên màn ảnh, thật ra nụ hôn đầu của bọn họ là của nhau.]
[Tập thứ tám bọn họ quay về trường cấp ba, Tam Lực mặc đồng phục của Minh Phong xếp nến bày tỏ với Mỹ Nhân, bởi vì lúc cấp ba Tam Lực chính là học sinh của Minh Phong, đó không phải Tam Lực bày tỏ mà là Tam Lực đáp lại Mỹ Nhân.]
[Anh vẫn luôn thích cô, thích rất nhiều năm, cũng chờ đợi rất nhiều năm, sau khi cô biết, lập tức đáp lại anh cho bằng nhau]
[Vẫn còn vài chi tiết không rõ ràng! Bài hát em trai viết cho Tam Lực, về ánh trăng á, khi còn nhỏ cậu hy vọng ánh trăng mang Tam Lực đi ăn luôn, chứng minh khi còn nhỏ bọn họ đã quen biết nhau, còn có bức tranh Trung Quốc bố Từ tặng cho bọn họ, với cả mẹ Tống gọi Tam Lực là bé Ôn, này rõ ràng là cách xưng hô với bé gái mà.]
[@Mỹ Nhân Thảo Tam Lực cái video từ vườn trường đến nơi làm việc là thật luôn á, đúng là một nhà tiên tri vĩ đại!]
[Vui quá đi! Bây giờ tôi quá vui luôn!]
[Vốn định dựa vào nụ hôn để ship CP đến ngày dưỡng lão hết hạn bảo hiểm kết quả đột nhiên quay đầu lại phát hiện còn chưa đóng bảo hiểm xã hội nhưng mà! Toàn! Là! Đường!]
[Tôi chết, tôi sống, tôi khóc, tôi cười, tôi không làm gì được nữa, tôi sắp ngất luôn rồ
Các Bút Ký Tên đã đưa ra kết luận suy đoán dựa trên quá trình, càng ngày càng nhiều chi tiết bị đào ra, dùng kính hiển vi soi điểm nào lập tức phát hiện điểm từng bị xem nhẹ hoặc là hiểu nhầm thật ra toàn là đường.
Kiểu cảm giác này giống như mua vé số hay mở hộp, ban đầu chỉ là tự an ủi mình, kết quả phát hiện vé số trúng giải nhất, mở hộp trúng một món siêu hiếm.
Độ hot của tập đóng máy “Nhân gian có người” bên này còn chưa giảm hết, Weibo chính thức của đoàn phim “Băng thành” đã bắt đầu tương tác
Không chỉ có diễn viên còn có đạo diễn và nhân viên công tác.
Trong mẩu tin nhỏ mới nhất, Cừu Bình đích thân giảng cách diễn cho Ôn Lệ, trước khi bắt đầu biểu hiện của Ôn Lệ không tốt lắm, sau đó Cừu Bình kiên nhẫn nói gì đó với cô, trong cảnh quay sau đó cô dần dần tìm về trạng thái.
Nhân viên đoàn phim vác máy quay chịu trách nhiệm quay những điểm nổi bật hỏi: “Tôi tò mò không biết vừa rồi đạo diễn Cừu chỉ cô Ôn diễn ánh mắt như thế nào?”
“À, thật ra rất dễ hiểu, đây là cách của lão Vu, chính là đạo diễn Vu Vĩ Quang.” Cừu Bình nói, “Diễn viên mới không dễ nhập vai, nhất là diễn cảnh tình cảm, cho nên Vu Vĩ Quang sẽ dạy những diễn viên đó bảo bọn họ lúc đóng phim trong lòng cứ nghĩ về người mình thích, như vậy sẽ dễ dàng nhập vai, cách này nghe hơi quê mùa nhưng hiệu quả rất tốt, lúc trước Tống Nghiên dựa vào cách này mà nhận được giải thưởng tân binh điện ảnh đấy.”
[Cho nên ánh mắt để đời của Mỹ Nhân là nhờ Tam Lực thay thế?!!!!]
[Đừng phát nữa, đừng phát đường nữa, trẻ con sâu răng mất rồi kìa]
[Có thể cho chút thời giờ để thở được không!!! Hoặc là đừng làm ăn nữa hoặc là fan chết mất! Làm người đừng cực đoan quá chứ ok??]
Mẩu tin này vừa đăng lên, Đường Giai Nhân đã hiểu về ánh mắt luôn canh cánh trong lòng cô ta nhiều năm của Tống Nghiên, tất nhiên những fan CP Đường Tống cũng đã hiểu.
Lúc trước mập mờ cái nào cũng được là bởi vì Đường Giai Nhân cũng không chắc mới làm fan suy nghĩ xa xôi.
Bây giờ chuyện đã rõ như ban ngày.
―― Ôn Lệ là quá khứ, là hiện tại, là tương lai của Tống Nghiên.