Chương 88

Một lúc lâu sau Ôn Hưng Dật vẫn chưa lên tiếng.

Ông cụ đã ở tuổi bảy mươi, tóc mai màu muối tiêu, khuôn mặt vốn dĩ trông nhanh nhẹn khỏe mạnh nhưng vì chút bệnh vặt gần đây nên có vẻ không được tươi lắm, không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên ông nói: “Nhà họ Ôn chúng tôi chỉ có con nhóc này.”

Cho nên cả nhà đều rất thương yêu cô, cho dù cách yêu thương của bọn họ đơn giản và khắt khe, về phương diện vật chất thì dung túng cô vô hạn, thay cô sắp xếp tất cả mọi việc trong cuộc sống của cô, bao gồm cả sự nghiệp và hôn nhân, để cô không phải bận lòng.

Không biết làm sao cô cháu gái lại nổi loạn, không quan tâm đến sự nghiệp hay là hôn nhân, trưởng bối cảm thấy tốt, cô đều không thích hết.

Cô với mẹ cô và bà ngoại đều giống nhau.

Phụ nữ nhà họ Ôn bọn họ mà bướng lên thì không ai làm gì được.

Do nhớ tới người vợ mất sớm và cô con gái, ánh mắt Ôn Hưng Dật dịu đi, giọng điệu cũng vô thức nhẹ nhàng hơn.

“Tuy chuyện phá sản của bố mẹ cậu năm đó không phải trách nhiệm của tôi, nhưng để nói về tình người, quả thật tôi không có tình nghĩa.”

Ôn Hưng Dật cần phải thừa nhận điều này, dẫu sao thì lúc trước quan hệ của ông và bố mẹ Tống Nghiên khá tốt, thậm chí còn hứa hôn cho cháu gái.

Quả thật ông đã làm bố mẹ Tống Nghiên tổn thương.

Về chuyện cũ, ông thật sự đã làm tổn thương bố mẹ Tống Nghiên, không liên quan đến Ôn Lệ.

“Mặc kệ có phải vì chuyện của bố mẹ cậu mà cậu kết hôn với cháu gái tôi hay không, cậu Tống, tôi vẫn không tin tưởng cậu, nhưng đó là quan điểm của tôi, tôi không thể nào kiểm soát được cháu gái của tôi, tính cách nó ra sao tôi rất rõ. Năm đó nó vì chuyện hủy bỏ hôn ước với Bách Sâm mà làm ầm lên, kết quả hai năm trước lại lặng lẽ kết hôn với cậu mà không hề nói gì hay đánh tiếng với người trong nhà bọn tôi, nếu không bị cậu dùng thủ đoạn gì đó lừa thì hẳn là nó thật sự thích cậu.”

Ôn Hưng Dật vừa đổi đề tài, ánh mắt trở nên sắc bén, ấn đường xẹt qua mấy phần uy nghiêm: “Tốt nhất là loại thứ hai.”

Vẻ mặt Tống Nghiên vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, vẫn chưa lên tiếng.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.

Ôn Hưng Dật: “Ai đấy?”

“Bố.” Kèm theo tiếng mở cửa là giọng của Ôn Diễn, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Bố nói chuyện với Tống Nghiên xong chưa?”

“Sao vậy? Con có chuyện gì à?”

“Con không trị được Ôn Lệ, con nhóc đó ồn ào quá.” Ôn Diễn xoa ấn đường, có chút bất đắc dĩ, “Bảo Tống Nghiên đối phó đi.”

Ôn Hưng Dật bật cười nói: “Sao? Ngay cả cháu gái mình cũng không cãi lại?”

“…”

Ngược lại không phải cãi, chẳng qua cô nhóc này cứ lấy chuyện anh không có bạn gái ra trêu miết, anh giải thích là bận công việc, cô lập tức hỏi lại là có ai mà không bận công việc, anh nói không có ý định tìm phụ nữ, cô lại hỏi có phải anh thích đàn ông không, nhưng lại không dám come out nên mới độc thân mãi.

Ôn Diễn thật sự cảm thấy phiền, đổi lại là Từ Lệ có lẽ lúc này đã bị đánh, có điều Ôn Lệ đã là một cô gái lớn như vậy rồi, hai cậu cháu tuổi tác cách nhau không nhiều, anh lại không thể động tay dạy dỗ cô thật.

Ôn Hưng Dật không biết nội tình, thế nhưng hiếm khi trông con trai vừa bực bội vừa bất đắc dĩ, bèn xua tay nói với Tống Nghiên: “Được rồi, điều nên nói tôi đều đã nói xong, cậu đi đi.”

Tống Nghiên gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng.

Đợi Tống Nghiên rời đi, Ôn Diễn mới hỏi bố: “Bố vừa mới nói gì với Tống Nghiên vậy?”

“Không có gì, thì là về chuyện của bố mẹ cậu ta.” Ôn Hưng Dật tạm dừng, nói tiếp, “Cũng lạ thật, đứa nhỏ Tống Nghiên này… Lúc trước có duyên phận với Lệ Lệ thì chướng mắt nó, không biết tại sao lại thích Lệ Lệ.”

Ôn Hưng Dật vẫn còn nhớ rõ chuyện hai mươi năm trước, khi Tống Nghiên theo bố mẹ đến nhà họ Ôn làm khách.

Cậu nhóc thanh tú xinh đẹp, mặc dù khuôn mặt non nớt nhưng có thể đoán được tương lai sau này đợi cậu lớn lên hẳn đẹp trai sáng sủa biết bao.

Ôn Hưng Dật động lòng, lấy ảnh chụp cháu gái ra, chỉ vào cô nhóc trên ảnh hỏi Tống Nghiên.

Sau này ông gả cháu gái cho cháu làm vợ cháu được không?

Tống Nghiên bé xíu vứt tấm ảnh, từ chối thẳng thừng, nói không cần.

Ôn Hưng Dật nhớ đến chuyện này, vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười.

“Nếu cậu ta có mục đích khác.” Ôn Diễn tạm dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng, “Con không ngại chia rẽ uyên ương lần nữa.”

“Thế nếu cháu gái con lại oán trách con thì làm sao bây giờ?”

Ôn Diễn không chút để bụng, thản nhiên nói: “Mặc kệ nó, oán trách con vẫn tốt hơn là bị người đàn ông khác lừa.”

Ôn Hưng Dật gật đầu, sau đó lại nói với Ôn Diễn về chuyện của cậu con trai nhỏ.

“Nghe nói Ôn Chinh có bạn gái, con đi điều tra gia thế của cô gái đó đi.”

“Vâng.”

Ánh mắt Ôn Hưng Dật dừng trên người Ôn Diễn, chợt hỏi: “Con thì sao? Có tính toán gì chưa? Sao con không đến mấy buổi coi mắt bố sắp xếp cho?”

“Con?” Ôn Diễn nhíu mày, lại nghĩ tới những lời bẩn thỉu ban nãy Ôn Lệ nói với anh, khinh thường xùy một tiếng, “Phụ nữ quá ồn ào, ảnh hưởng tới công việc của con.”

Ôn Hưng Dật không nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ.

Có lẽ đợi ông già ông xuống mồ, bọn con cháu khiêng quan tài đưa tang ông, cậu con trai lớn này vẫn còn độc thân.

--

Tống Nghiên quay lại phòng khách, đưa mắt tìm một vòng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Ôn Lệ đâu.

Dì giúp việc ở phòng khách nói với anh Ôn Lệ đã quay về phòng ngủ.

Anh nói cảm ơn rồi xoay người lên lầu hai.

Ôn Lệ đang nói chuyện điện thoại, thấy anh đến, vẫy tay với anh.

Tống Nghiên đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Ôn Lệ cười với anh nhưng miệng vẫn nói chuyện với người ở đầu dây bên kia: “Vâng, lúc đó từ chối hết đi, ghi hình tập cuối “Nhân gian có người” xong lập tức vào đoàn phim.”

Có lẽ là nói chuyện với người đại diện.

“Lùi lại mấy hoạt động trước và sau mấy ngày đi thành phố Úc luôn.” Ôn Lệ nhìn vào mắt Tống Nghiên, khụ một tiếng, nói, “Có lẽ em sẽ ở thành phố Úc thành thêm mấy ngày… Không làm gì cả, đi thăm bố mẹ chồng.”

Không biết người đại diện ở đầu dây bên kia trêu cái gì, bỗng nhiên Ôn Lệ mím môi, thẳng thắn nói: “Vậy từ giờ trở đi sẽ có lịch trình này, hơn nữa tương lai sẽ đi định kỳ.”

Cô vừa mới nói xong câu đó, chợt hai má được ấm áp phủ lấy.

Tống Nghiên nhẹ nhàng hôn lên mặt Ôn Lệ.

Ôn Lệ sửng sốt, Lục Đan ở đầu dây bên kia alo một lúc lâu, cô mới lúng ta lúng túng hoàn hồn: “Không có gì, em cúp máy trước.”

Cúp điện thoại, Ôn Lệ che một bên mặt vừa mới bị hôn lại.

“Anh làm loạn gì đó.”

“Anh vui lắm.”

“Anh vui thì quấy rối hả? Anh trẻ hư hả?” Ôn Lệ ra vẻ bất mãn, mím môi nói, “Bỏ đi, em không so đo với anh.”

Sau đó cô đứng dậy, lấy quần áo để thay mang từ nhà đến định đi vào nhà tắm tắm rửa.

Bình thường lúc có công việc, không phải Ôn Lệ hơn nửa đêm mới trở về thì là Tống Nghiên hơn nửa đêm mới trở về, hiếm khi hôm nay được nghỉ, lúc hai người tắm rửa xong lên giường vẫn chưa đến 10 giờ tối.

Bây giờ Ôn Lệ vẫn chưa buồn ngủ, cô thoải mái nằm trên giường, đưa lưng về phía Tống Nghiên chơi điện thoại.

Chơi chưa được bao lâu, cô người nằm kế bên khẽ cử động, vừa quay đầu lại, Tống Nghiên nói đi gọi điện thoại.

Cô không để ý nói: “Đi đi.” Rồi tiếp tục chơi điện thoại.

Mấy khách mời của chương trình “Nhân gian có người” lén kéo nhau lập nhóm, hiện giờ chương trình đã ghi hình đến tập cuối, mọi người đều trở thành bạn bè, lúc này trong nhóm bọn họ đang thảo luận về chuyện tiện thể đi chơi khi đến thành phố Úc ghi hình cho chương trình.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc chương trình ghi hình xong, bọn họ hiếm khi có cơ hội tụ tập lại cùng một chỗ.

Thành phố Úc không lớn, trước đây bởi vì lý do công việc nên cũng đã tới mấy lần, mấy địa điểm bình thường mọi người đã đi gần hết rồi, vì thế mọi người muốn nhân dịp đến thành phố Úc lần này đi dạo một vài nơi.

Khưu Hoằng: [Dân địa phương có đề cử gì không? @Tống Nghiên]

Tề Tư Hàm: [Thầy Tống, hãy giới thiệu @Tống Nghiên]

Ôn Lệ trả lời thay Tống Nghiên: [Anh ấy đang gọi điện thoại, lúc này không rảnh xem WeChat, lát nữa sẽ trả lời.]

Mọi người đã biết, rất nhanh tán gẫu về chủ đề khác.

Đợi hơn mười phút, Khưu Hoằng lại hỏi trong nhóm: [Vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong à?]

Ôn Lệ: [Ừ]

Khưu Hoằng:「Nói lâu thế, cậu ta nấu cháo điện thoại với ai vậy?」

Vốn là thuận miệng hỏi, trái lại Ôn Lệ lại để bụng.

Ngoại trừ cô, Tống Nghiên còn có thể nấu cháo điện thoại với ai?

Ôn Lệ nhìn bóng lưng của anh ở ban công.

Gọi điện thoại với ai mà phải cố tình tránh cô, đi ra ban công?

--

Lúc này Tống Nghiên không biết Ôn Lệ đang lặng lẽ quan sát anh ở sau lưng.

“Con mà về chắc chắn lão Đậu của con vui chết mất.” Đầu dây bên kia, người phụ nữ cười ha ha nói, “Nghiên Tử, lần này có dẫn bé Ôn về không?”

“Có, do quay về ghi hình cho chương trình tạp kỹ nên cô ấy cũng đi ạ.”

Người phụ nữ cảm thán: “Đã nhìn thấy trong mấy bộ phim truyền hình nhiều năm rồi, không biết cảm giác gặp mặt trực tiếp như thế nào?” Dừng một chút đổi sang giọng phổ thông, “À, con bé có học tiếng địa phương không?”

“Chắc là nghe hiểu được một chút ạ.”

Có điều, nguyên nhân chính Tống Nghiên gọi cho mẹ lúc này không phải chuyện này.

Lúc trước, khi quyết định kết hôn không nghĩ nhiều, hiện tại phải sống thật tử tế, chuyện phải suy xét khá nhiều.

“Trưởng bối nhà họ Ôn không mấy thích con, nói thật, trong lòng con không quá dễ chịu.” Tống Nghiên cười, ôn tồn nói, “Cho nên con hy vọng lúc con đưa bé Ôn về nhà, mẹ và bố có thể đáp lại cô ấy nhiều hơn, thể hiện thích cô ấy nhiều một chút.”

Thiên nga nhỏ trước giờ kiêu căng vì quay về thành phố Úc gặp bố mẹ anh lần này mà chuẩn bị trước nhiều như vậy, vừa chọn lựa quần áo vừa đẩy lùi công việc, có thể thấy cô coi trọng chuyện này cỡ nào.

Giọng điệu Tống Nghiên hời hợt nhưng mẹ Tống ở đầu dây bên kia lại nghe ra cảm xúc của anh.

Bà cười nói: “Chẳng lẽ tính bé Ôn không được yêu thích à?”

Tống Nghiên dừng một chút, thấp giọng nói: “Được mọi người yêu thích lắm ạ.”

“Phải rồi, con xem con thích bé Ôn nhiều năm như vậy, có thể thấy con bé được yêu thích đến mức nào.” Mẹ Tống nói, “Cho nên mẹ tin con bé.”

Tống Nghiên: “Vâng.”

“Vậy lần này hai đứa về đây ghi hình chương trình có phỏng vấn mẹ và bố con không? Mẹ xem mấy tập trước bọn họ còn đến trường cấp ba phỏng vấn chủ nhiệm lớp của con.”

“Để xem tình hình, nếu hai người muốn có thể sắp xếp ạ.”

Hai mẹ con trò chuyện một cái là trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.

Ôn Lệ ở trong phòng ngủ đợi mãi mà Tống Nghiên vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong, cuối cùng không kìm được lòng hiếu kỳ đứng dậy đi ra ban công.

Đúng lúc nghe thấy Tống Nghiên khẽ cười với người trong điện thoại.

Cô nghĩ thầm không đúng, không nói gì bèn đẩy cửa kính ra, nháy mắt gió đêm thổi tan cảm giác mát lạnh của điều hòa trong nhà trên da thịt, cô còn chưa lên tiếng, Tống Nghiên đã phát hiện ra cô trước, đặt ngón trỏ lên môi, im lặng nói “Suỵt” với cô.

Ôn Lệ đứng ở bên cạnh nghe anh gọi điện thoại, nhớ lại chuyện lần trước anh nhân lúc cô gọi điện thoại đánh úp bất ngờ, làm cô ngây người, cảm thấy quá mất mặt, ăn miếng trả miếng, phải trả gấp đôi cho anh mới hả giận.

Tống Nghiên không biết cô đang ôm một bụng suy nghĩ xấu xa, vẫn lắng nghe mẹ Tống cẩn thận dặn dò ở đầu dây bên kia.

Sau đó người vốn dĩ thành thật đứng ở bên cạnh đột nhiên vươn tay ôm lấy eo anh, Tống Nghiên không phản ứng lại, cúi đầu nhìn cô hết sức khó hiểu.

Ôn Lệ cong môi, cười hơi hư hỏng, cù vào eo anh.

Anh vô thức run lên, nhẹ nhàng gạt tay cô ra, dùng khẩu ngữ nói: Đừng quậy.

Cô không nghe, tiếp tục cù nách anh.

Tống Nghiên không nhịn được, trầm giọng “hừ”.

Sau đó Ôn Lệ nhạy bén nghe thấy trong điện thoại phát ra một giọng nói, là giọng nữ.

“Nghiên Tử?”

Ôn Lệ nhón chân, hai tay giữ mặt anh kéo xuống, sau đó kề qua lấp kín miệng anh, không cho anh nói chuyện.

Cái này gọi là đáp trả gấp đôi.

Khóe miệng Tống Nghiên nhếch lên, đẩy cô ra, vỗ lên bàn tay của cô đang ở trên má anh ra hiệu.

Ôn Lệ trừng mắt, không tiếng động uy hϊếp, anh dám đánh em?

Anh vẫn đang cười, nói với người trong điện thoại: “Là Ôn Lệ.”

“Dạ? Cô ấy mang đồ ăn khuya đến.”

Hai tay Ôn Lệ trống trơn, tưởng anh mơ giữa buổi tối.

“Con đi ăn khuya đây.” Tống Nghiên nói, “Mẹ ngủ ngon.”

Mẹ?

Ôn Lệ trầm tư mấy vài giây, phát hiện mình cực kỳ ngu ngốc hiểu lầm bậy bạ.

Tống Nghiên cúp điện thoại, tâm tư đùa dai của Ôn Lệ cũng biến mất, hiếm khi cô miễn cưỡng lấy lòng hỏi: “Anh muốn ăn khuya đúng không? Em đi nấu cho anh bát mì nhé?”

Tống Nghiên nhìn cô cười như không cười, muốn biết cô còn có thể nói gì nữa để đổi chủ đề.

Ôn Lệ tốt bụng khuyên: “Nhưng ăn khuya sẽ béo phì, cho nên tốt nhất anh đừng ăn nha?”

Tống Nghiên khẽ cười, giọng vừa khẽ vừa nghiêm túc: “Không sao, ăn em sẽ không béo.”