Hôm nay Ôn Lệ thật sự rất vui.
Thật ra dưới sự chuẩn bị cẩn thận của phía game và ekip, vừa nãy toàn bộ mọi người ở hiện trường hoạt động đều hát bài Chúc mừng sinh nhật cho cô, vốn dĩ cô tưởng sinh nhật này đã vô cùng trọn vẹn rồi.
Cho đến khi Tống Nghiên xuất hiện, cho dù cô có muốn giả vờ cũng không kìm được sự vui mừng như điên trong nội tâm nữa.
Xe chạy đến bãi đỗ xe của khách sạn, cô bảo tài xế và trợ lý xuống trước, sau đó cô nhào tới dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tống Nghiên.
Một khi người hiếm khi chủ động trở nên nhiệt tình, căn bản anh không chống đỡ nổi.
Đột nhiên bị đánh úp, đầu tiên người đàn ông ngẩn ra vài giây, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, đôi môi bị cô ngậm lấy hơi nhếch lên, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, anh hé môi ra, ngầm ra hiệu cô đừng cọ xát hai cánh môi nữa, mạnh dạn tiến vào chơi đùa.
Cô hôn hơi bá đạo, siết chặt cổ anh hôn, còn làm lem hết son môi lên miệng Tống Nghiên, cả người nghiêng về phía anh, Tống Nghiên chỉ có thể dựa lưng vào ghế, ôm cô lên đùi, giữ eo cô.
Hai người lặng lẽ ở hôn nhau trong xe, không chê phiền liên tục há miệng lưỡi quấn lưỡi, cho đến khi hàm dưới hơi mỏi mới đổi sang dán môi hôn.
Rõ ràng hô hấp của Tống Nghiên có phần hỗn loạn, ánh mắt không còn trong vắt nữa, đôi mắt sâu thẳm nóng rực.
“Ở đây?”
Bỗng nhiên Ôn Lệ mở to mắt: “Hả?” Tạm dừng một chút rồi hỏi lại, “Là ý đó sao?”
Tống Nghiên bị cô chọc cười, thoáng bình tĩnh lại, bóp mặt cô, thấp giọng thừa nhận: “Ừ, nhưng vẫn nên về phòng đi.”
Dù sao thì môi trường ở bãi đỗ xe cũng không an toàn, tốt nhất là không mạo hiểm.
Từ bãi đỗ xe đi thang máy quay về phòng khách sạn, thật ra chỉ mất có mấy phút.
Cả hai người đều biết rõ lát nữa quay về phòng sẽ xảy ra chuyện gì, trong đầu cũng hiện lên một số tưởng tượng lung tung, quãng đường này trở nên dài dằng dặc lại cực kỳ khó chịu.
Quẹt thẻ mở cửa phòng, trong phòng tối đen.
Tắt đèn có vẻ sẽ khiến bầu không khí thăng hoa hơn, ai cũng không định bật đèn, Ôn Lệ phải trả cái giá đắt vì hành vi chủ động trêu chọc vừa rồi của mình, còn chưa kịp đóng cửa đã bị người nọ ôm vào lòng, Tống Nghiên vừa cúi đầu chuyên tâm hôn cô, vừa giơ chân đá lên cửa, cả quá trình động tác vừa lưu loát vừa nóng nảy khó nhịn.
Ôn Lệ bị dồn đến chân tường, trao đổi từng đợt hô hấp, cả người từ từ nóng lên.
Cô đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, không dùng nhiều lực, một chiếc cúc cởi mất nửa ngày.
Cô càng chậm chạp, Tống Nghiên càng khô nóng.
Gần một tháng không gặp rồi.
“Muốn làm.” Lúc này người đàn ông đã không còn chút lý trí nào nữa, giọng khàn khàn, vừa mở miệng là lời thô tục tuôn ra, “Vô cùng muốn.”
“…”
“!!!”
“???”
Thầy Tống bị ai giả dạng à.
Nếu câu “mở quà chứ” dễ gây nhầm lẫn có thể lừa được đám người ngồi xổm giống như cây nấm ở đây rằng có lẽ hai vợ chồng thật sự chỉ đơn thuần là mở quà, không đi quá xa câu nói rất mang tính đánh lừa vừa trắng trợn vừa bạo thế này.
Ấy vậy mà Thầy Tống lại nói những lời như thế.
Văn Văn cố gắng che miệng, sắc mặt đau khổ, khuôn mặt đỏ ửng, suýt chút nữa tiếng hét chói tai nghẹn ở cổ họng lao ra ngoài.
Ngập tràn du͙© vọиɠ. Dưới tình huống này, tam quan của mọi người đã hoàn toàn chạy theo khuôn mặt của thầy Tống.
Điều làm Văn Văn cảm thấy hổ thẹn không thôi chính là dưới tình huống như vậy mà cô còn có thể ship tiếp, mình đúng là hết thuốc chữa.
Nhân viên công tác trốn trong bóng tối không được đạo diễn phân phó, không dám hành động thiếu suy nghĩ, có điều thật sự rất khốn khổ, chỉ có thể lặng lẽ la hét.
Làm sao bây giờ!!!
Đạo diễn Nghiêm!!!
Vẫn chưa đi ra à!!!
Nếu tiếp tục không ra sẽ xảy ra chuyện mất!!!
Lúc này đạo diễn Nghiêm đã rơi vào trận chiến giữa thiên thần và ác quỷ, anh ta vừa hối hận tại sao mình lại muốn làm vậy, vừa vô thức vui mừng vì mình đã làm vậy.
Làm người thật sự rất khó, làm đạo diễn tốt càng khó hơn.
Lúc then chốt, cuối cùng vẫn là đạo đức làm người đánh bại ý nghĩ xấu xa ở sâu trong nội tâm, đạo diễn Nghiêm nhắm mắt lại, thầm nghĩ mình già rồi có cái gì phải sợ nữa, sau đó hai tay cầm bánh kem vù một cái đứng lên.
Trong phòng khách sạn tối đen, đột nhiên có người nhảy ra từ xô pha, vốn Ôn Lệ đang cùng Tống Nghiên dựa vào vách tường đối diện xô pha, cô tùy ý quét mắt qua, cái liếc nhìn này dọa cho Ôn Lệ ngây ngốc tại chỗ.
“Mẹ nó! Cái quái gì vậy!”
Đầu tiên Tống Nghiên bị tiếng hét của Ôn Lệ dọa cho hoảng, sau đó anh quay đầu hoảng càng thêm hoảng, vẻ mặt ngạc nhiên, đồng tử hơi giãn ra, lập tức duỗi tay ấn công tắc bật đèn.
Nháy mắt căn phòng bừng sáng, hai người nheo mắt lại, nhìn rõ người nọ là đạo diễn Nghiêm.
Dưới ánh mắt ngơ ra của bọn họ, đạo diễn Nghiêm khụ một tiếng: “Chào buổi tối.”
“…”
“…”
Hai người đương nhiên là không nể mặt mũi, không có lấy một tiếng đáp lại lời chào hỏi của anh ta.
Đạo diễn Nghiêm cực kỳ xấu hổ, thầm nghĩ không thể chịu đựng một mình, bèn căng da đầu gào lên: “Mọi người đâu rồi? Bật đèn rồi! Sao còn chưa hát chúc mừng sinh nhật!”
Vẫn chưa phản ứng lại lời này của đạo diễn Nghiêm là có ý gì, Văn Văn trốn sau ghế xô pha bên cạnh đứng lên trước.
Sự sụp đổ hiện lên trong con ngươi của Ôn Lệ, mỗi khi trong phòng xuất hiện thêm một người, nhiệt độ trên mặt càng tăng thêm.
Có trốn ở sau bàn, còn có trốn ở sau rèm, cả đám người giống như chuột chũi chui ra khỏi hang, nếu lúc này trên tay cô có cây búa, e là trực tiếp gõ mạnh vào đầu người ta.
Tống Nghiên mím môi, khuôn mặt đẹp trai thoáng vặn vẹo, mí mắt giật giật mãnh liệt, cuối cùng anh nhắm mắt quay đầu đi, bịt tai trộm chuông.
Vẻ mặt mọi người ở đây đều hết sức phức tạp, nhất thời không phân rõ được rốt cuộc ai mới là người xấu hổ hơn.
Lúc này đạo diễn Nghiêm lấy bật lửa trong túi ra đốt nến trên bánh kem, ý bảo mọi người: “Chuẩn bị, hát ——”
Cố gắng đẩy bầu không khí xấu hổ đến đỉnh điểm, tất cả mọi người ở đây hôm nay đừng mơ được thoải mái.
Cả đám xã súc [1] vì tiền thưởng cuối năm mà vỗ tay, cất giọng hát với những âm điệu khác nhau.
[1] Dùng để chỉ những nhân viên làm việc ngoan ngoãn trong công ty và bị công ty chèn ép như súc vật.
“Chúc cô sinh nhật vui vẻ ——”
“Đối với tất cả phiền não thì nói bye! bye! Đối với những niềm vui thì nói hi! hi! Cô Ôn! Thân mến! Sinh! Nhật! Vui! Vẻ! Mỗi ngày đều là một ngày tuyệt vời!”
“…”
Còn ngột ngạt hơn so với đón sinh nhật ở dưới đáy biển mười ngàn lần.
Thậm chí Ôn Lệ còn cảm thấy hôm nay không phải sinh nhật mình mà là ngày giỗ của mình.
Người trưởng thành cũng có thể diện của người trưởng thành, không ai nhắc đến chuyện trước khi bật đèn, Ôn Lệ cứng nhắc thổi nến, cứng nhắc cảm ơn tất cả các nhân viên và khách mời của chương trình, cứng nhắc tỏ vẻ mình rất cảm động.
Cuối cùng sau khi chịu đựng mấy phút dài đằng đẵng này xong, nhân viên công tác nhanh chóng rời đi, ba khách mời nữ rời đi như chạy nạn, ba khách mời nam da mặt không mỏng như vậy, bóng dáng rời đi không chật vật như thế, đặc biệt là Khưu Hoằng, thậm chí anh ta còn không có da mặt, ngốc nghếch cười gượng với Tống Nghiên.
“Ha ha, bọn tôi rút lui sạch sẽ đây, hai người tiếp tục đi.”
Vốn dĩ Văn Văn cũng muốn chuồn theo những người khác, ỷ vóc dáng mình lùn lẻn vào trong nhóm người định lén chuồn ra ngoài, kết quả bị Ôn Lệ túm lấy cánh tay kéo ra.
Những nhân viên công tác khác của chương trình trao cho cô ánh mắt đồng cảm muốn giúp mà không giúp được, rời đi không hề quay đầu lại.
“Chuyện gì đây?” Ôn Lệ gần như nghiến răng nghiến lợi, “Úc Văn Văn! Bắt tay với chương trình gạt chị! Muốn cuốn gói chạy lấy người đúng không!”
Văn Văn sắp khóc đến nơi: “Chị, em không biết chị và thầy Tống vừa vào là lập tức sẽ…”
Lời phía sau không thể nào nói ra nổi.
“Ngay lập tức cái gì?! Ngay lập tức cái gì hả!” Lúc này Ôn Lệ thẹn đến mức đánh mất lý trí, “Chưa từng nghe thấy tiểu biệt thắng tân hôn à?!”
Văn Văn mặt đỏ tới mang tai, đành phải dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn sang phía thầy Tống.
Tống Nghiên xoa mạnh ấn đường, thở dài một hơi thật sâu.
Thì ra bất ngờ mà đạo diễn Nghiêm nói chính là cái này.
Bây giờ đổ lỗi cho ai cũng chẳng ích gì, bởi vì chuyện cũng đã xảy ra.
Đuổi Văn Văn đi, toàn thân Ôn Lệ tê liệt gục ngã xuống xô pha, nói với Tống Nghiên bằng giọng tuyệt vọng: “Em muốn chết quá.”
Vì thế đêm sinh nhật đó, Ôn Lệ bị mất ngủ, khó khăn lắm cô mới ngủ được, cô mơ thấy mình bị lột sạch vứt trên đường cái, tất cả mọi người đều đang chỉ trỏ vào cô, sau đó cô liều mạng chạy đi, đang chạy giữa đường thì gặp Tống Nghiên cũng bị lột sạch giống cô.
Thấy Tống Nghiên cũng thảm như vậy, trong mơ Ôn Lệ cảm thấy có chút an ủi, thế mà cười thành tiếng.
“Ha ha.”
Suốt cả đêm Tống Nghiên vẫn đang đàm phán với đạo diễn Nghiêm, đột nhiên nghe thấy người trên giường phát ra một tiếng cười quái gở, anh kề lại gần cô làm sao, kết quả phát hiện cô vẫn đang ngủ nhưng trên mặt lại treo một nụ cười kỳ lạ.
“Thầy Tống, khéo thật, anh cũng không mặc quần áo…”
Tống Nghiên: “?”
--
Chiều khách mời mười tập, hiện tại đếm ngược còn hai tập, mùa thứ hai sắp kết thúc ghi hình, vì ratings của chương trình, cần phải ích kỷ một chút.
Lần này, thái độ của đạo diễn Nghiêm khá kiên quyết.
Xóa hết là không thể nào, cắt giảm một số cảnh quay đáng phải xóa, rồi lại tắt tiếng.
“Đó là giới hạn của tôi.” Đạo diễn Nghiêm nói.
Dù sao cũng là chương trình chiếu trên kênh vệ tinh, đó lại là khung giờ vàng gia đình tập trung lại với nhau, cắt ghép biên tập phải có chừng mực, cùng lắm thì hôm phát sóng tạm thời ngắt mạng.
Nhưng đây là thời đại internet, ngắt mạng đâu có dễ dàng như lời nói, hôm chương trình phát sóng cô không thể đợi ở nhà được, vì thế Ôn Lệ chọn trực tiếp trốn về nhà họ Ôn.
Thật ra Tống Nghiên không muốn đến nhà họ Ôn, nhưng Ôn Lệ muốn anh đi cùng, anh đành phải đi cùng cô.
Hôm nay, nữ giới duy nhất trong nhà họ Ôn muốn về nhà, tất nhiên mấy người đàn ông đều bỏ việc trong tay xuống, ở nhà đợi cô về.
Kết quả thứ bảy này ngoại trừ vợ chồng Ôn Lệ về nhà, người cậu Ôn Diễn cũng ra lệnh bảo Từ Lệ về nhà.
Từ Lệ ghi hình cho chương trình tuyển chọn xong đã dọn ra khỏi ký túc xá tập thể, không có lý do gì để từ chối không về nhà.
Vì thế ba người ngồi cùng một chiếc xe quay về nhà họ Ôn, sắc mặt ai cũng tệ, thật sự giống như ngồi trên một chiếc xe chạy thẳng đến địa ngục.
Ôn Lệ và Tống Nghiên tranh thủ tạm thời không có công việc để quay về nhà mẹ đẻ tránh đầu gió, cùng lúc đó trên Weibo chính thức của “Nhân gian có người” trì hoãn thông báo trailer của tập mười một.
Nhân Gian Có Người: “#Trailer Muối Viên 30 giây #Tập mười một đến đây! Ekip chương trình cố tình chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho cô Ôn @Ôn Lệ Litchi! Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, mọi người đoán xem thu hoạch ngoài ý muốn đó là gì? [Tự hỏi] Thứ bảy 8 giờ tối, tập mười một, mọi người há miệng ăn đường thôi!”
Trước khi click vào trailer, khu bình luận toàn là thế này:
[Người viết bài đã bắt đầu lừa mình dối người rồi phải không?]
[Tôi nói rồi, nếu như không cho tôi được ăn đường thì tôi không quay đầu lại đâu]
[Quá bất lực, đừng để bà đây cả ngày lấy kính hiển vi soi đường, cho chút đường hóa học không cần động não đi ok?]
[Ekip chương trình quá cặn bã, bây giờ lời của mấy người đến một chữ tôi cũng không tin]
[Không thể nào không thể nào, hẳn không có ai tin lời của ekip chó má này đâu nhỉ]
[Nếu tôi bị mấy người dỗ dễ dàng như vậy, tôi sẽ livestream chồng cây chuối đi ngoài luôn]