Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôn Lệ bình tĩnh nhìn anh.

Cố vốn định chờ sau khi về khách sạn rồi từ từ ôn lại kỷ niệm thời thanh xuân với anh. Thời cấp ba bọn họ không nói chuyện với nhau nhiều. Bây giờ đã nói chuyện này ra, vậy có rất nhiều lời để nói, hẳn là phải nói trắng đêm.

Nhưng rõ ràng lúc này anh không có kiên nhẫn để trò chuyện với cô.

Hàng triệu năm tiến hóa đã cho con người có trí tuệ, học cách sử dụng công cụ. Dưới chế độ xã hội càng ngày càng hoàn thiện, con người và động vật có sự khác biệt cơ bản nhất. Cướp đoạt và du͙© vọиɠ không còn bị bản năng thúc giục nữa. Các luật lệ và ràng buộc đạo đức dạy họ suy nghĩ và kiểm soát.

Mà các phép xã giao và cách cư xử thường được xã hội loài người đề cao dựa trên nền tảng giáo dục có được.

Vì vậy, khi một người nào đó bị thúc đẩy bởi bản năng động vật trong một hoàn cảnh nhất định, thì sẽ không có lý trí gì cả.

Tống Nghiên cũng không ngoại lệ. Người mà anh yêu thầm bao nhiêu năm cuối cùng ngày hôm nay đã hoàn toàn lấp đầy vết thương trong lòng anh. Hôm nay cô mặc đồng phục cấp ba, nụ cười vẫn ngọt ngào như năm mười sáu tuổi. Ngay từ giây đầu tiên nhận được sự kinh ngạc này, trái tim của anh đã bắt đầu đập không ngừng, giống như đánh trống, giống như sắp bị dừng lại vì đập quá tải.

Cô bình tĩnh như vậy, vẫn có thể trò chuyện vui vẻ với người trong xe, nhưng cô không biết anh hạnh phúc nhường nào. Hạnh phúc đến nỗi cơn gió tối nay không thể thổi bay được nhiệt độ đang tăng lên trên má và tai anh. Hạnh phúc đến mức pháo hoa và ngọn nến mà cô đã tỉ mỉ chuẩn bị cho anh, tất cả ánh sáng của những thứ đó đều không thể sánh được với bộ váy màu đỏ cam cô đang mặc trên người.

Trên đường trở về, Tống Nghiên vẫn cứ im lặng, đầu óc rối bời, kí ức trong quá khứ và những chuyện mới trải qua cứ đan xen với nhau, cùng với du͙© vọиɠ bại hoại trong nội tâm, có thể nhịn được đến bây giờ cũng tính là cực hạn của anh rồi.

Cho nên bây giờ dù cô có nói gì anh cũng không muốn nghe. Hiện tại Tống Nghiên chỉ muốn người thôi.

Thậm chí Ôn Lệ đang lải nhải cái gì, anh cũng không hề nghe thấy. Vừa trở về phòng, chưa đi được hai bước đã kéo người qua, ôm vào lòng. Người trong lòng mềm mại thơm ngát. Không biết hôm nay cô xịt nước hoa loại nào. Đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh, đôi môi khẽ mở, như đang mời gọi.

Rõ ràng biết cô không cố ý, nhưng ánh mắt người đàn ông vẫn càng ngày càng sâu không kiểm soát được. Cuối cùng lí trí không thắng lại được du͙© vọиɠ. Anh không kịp chờ ôm cô đi qua huyền quan để đi đến bên giường lớn. Cho dù cô có muốn làm ở đây hay không, anh buông tay ra rồi nhanh chóng chống tay lên tường tạo thành một l*иg giam chật hẹp nơi huyền quan, hơi thở gấp gáp ấm áp phả vào môi cô.

Nắm chặt thắt lưng Ôn Lệ, cơ thể vững vàng dựa vào vách tường, không thể phản kháng.

Lúc đầu cô cũng không có ý định phản kháng, ngược lại ngoan ngoãn ngẩng đầu lên hợp tác. Nhưng hôn một lúc lâu, Tống Nghiên thậm chí còn không để cho cô kịp thở, cô không chịu được, môi anh lại hạ xuống dưới, Ôn Lệ mới có thể hô hấp. Lúc này đây, cô cảm giác môi và lưỡi đều bị tê liệt.

Đây tuyệt đối không phải là sự thân mật bình thường, mà là động dục.

Tống Nghiên lại bắt đầu chơi đùa đồng phục học sinh.

Ôn Lệ phát hiện anh thực sự có sở thích đặc biệt đối với quần áo. Sườn xám lần trước như vậy, lần này đồng phục học sinh cũng như vậy.

Quần áo không phải mặc cho đẹp, không phải cởi ra để gọn gàng bên cạnh sao. Nửa mặc nửa cởi trên cơ thể là cái gì vậy, đẹp ở đâu chứ?

Ôn Lệ tức giận nói: "Đây là đồng phục học sinh em mượn của chị Tử Đồng đấy! Nếu như bị bẩn thì anh phải chịu trách nhiệm!"

Đồng phục học sinh của khách mời do tổ tiết mục đặt may riêng theo yêu cầu nhà trường. Sau khi ghi hình xong, chương trình thường để khách mời xử lý sao cũng được.

Ngoại trừ ghi hình chương trình, bọn họ không có cơ hội mặc lại bộ đồng phục học sinh này, vì vậy khả năng cao là chỉ mặc một lần này thôi.

Tống Nghiên ậm ừ, thở hổn hển bên tai cô: "Sẽ không bẩn đâu."

Ôn Lệ vẫn đang dựa vào tường, người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Mặc váy làm việc này càng thuận tiện hơn.

Ôn Lệ kinh hãi: "Này, anh định ——"

“Anh cho em trước.” Tống Nghiên khàn giọng: “Đứng vững.”

Sau sự an ủi và nịnh nọt của anh, Ôn Lệ hoàn toàn không còn sức lực phản kháng, nhưng mắt cô vẫn còn sức, miễn cưỡng trừng anh, nhưng có thể là cảm giác kɧoáı ©ảʍ còn chưa trôi qua, không giống như đang trừng, mà là đôi mắt quyến rũ xinh đẹp như tơ.

Tống Nghiên cười nhẹ, đưa tay lau miệng, ôm người trên mặt đất vào lòng, cởi dây buộc tóc trên đầu cô ra, mái tóc dài lập tức xõa tung như lụa sa tanh, anh luồn ngón tay vào trong tóc cô, vuốt ve từng chút một.

Nhịp tim của Ôn Lệ đập rất nhanh, nhịp tim của Tống Nghiên đập còn nhanh hơn của cô nữa.

Người trong lòng mềm nhũn, dùng giọng nói hờn dỗi ngay cả cô cũng không phát hiện ra mà tức giận với anh. Rõ ràng là anh hầu hạ cô, nhưng phản ứng của cô lại khiến cho người khác dâng trào cảm xúc, thậm chí còn sung sướиɠ hơn cả cô, chỉ cần cô không ngại ngùng, anh thậm chí còn sẵn lòng hầu hạ cô thêm mấy lần nữa.

Mọi người đều biết, trước khi tham quan nghiền ép dân lành thì bọn họ phải cho dân lành lợi ích trước.

Sau khi tham quan, Tống đại nhân vui vẻ dụ dỗ dân lành Ôn xong, cuối cùng còn thẳng thắn bại lộ bản tính tham quan của mình.

Lúc đầu dân lành còn có thể chịu được sự hung hãn xâm lược và đấu đá của bọn tham quan, nhưng theo lòng tham không biết đủ của bọn tham quan, cuối cùng dân lành cũng ý thức được lúc nãy chính là viên đạn bọc đường của anh.

Tống đại nhân không chuyện ác nào không làm, thậm chí ngay cả giường cũng không để cho dân lành Ôn nằm, nhất quyết phải đè cô lên tường, trên bàn hoặc trên thảm.

Haizz, tham quan xấu xa.

Mặc dù dân làng Ôn ngày thường kiêu ngạo nhưng vẫn là một người phụ nữ nhu nhược chỉ biết chém gió, sau lưng bị ức hϊếp chặt chẽ, thì chỉ biết khóc huhu dùng tay chân muốn trốn thoát. Nhưng lại bị tham quan nắm lấy mắt cá chân kéo lại một lần nữa.

Từ dân lành Ôn không cầu xin buông tha, dần dần không chịu nổi nữa.

Cô chỉ có thể tạm thời buông bỏ lòng tự trọng, khuất nhục nói: "Học trưởng, em sắp chết rồi..."

"..."

Một tiếng "học trưởng" mềm mại này thực sự đã cứu mạng cô.

Học trưởng lập tức nhíu mày, thở hổn hển, cuối cùng tước vũ khí.

Bận rộn hơn nửa ngày trời, giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Khó khăn lắm Tống Nghiên mới nhớ lúc Ôn Lệ vừa mới vào phòng hình như có chuyện gì đó muốn nói với anh.

"Trước đó em định nói gì với anh thế?"

Ôn Lệ nhắm mắt lại không muốn để ý đến anh.

Tống Nghiên cũng không miễn cưỡng, dã thú lại biến thành người, cuối cùng trở lại hình người ga lăng phong độ, chăm sóc bế Ôn Lệ vào phòng tắm.

Sau khi tắm nước nóng, cả người Ôn Lệ như muốn rã rời xương cốt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.

Câu đầu tiên của cô chính là: "Anh thay đổi rồi."

Tống Nghiên nhíu mày: "Cái gì?"

“Lúc còn học cấp ba không giống như vậy.” Ôn Lệ bĩu môi, lợn chết không sợ nước sôi, vênh mặt nhớ lại Tống Nghiên trước đây: “Anh rất cấm dục, giống như núi băng, rất lạnh lùng, rất cao ngạo. "

Hồi đó cô rất ghét Tống Nghiên quá lạnh lùng, nhưng so với những người mà cô chịu đựng thì lạnh lùng vẫn tốt hơn.

Tống Nghiên phải mất một khoảng thời gian để tiêu hóa những tính từ này. Trong giọng nói trầm thấp khàn khàn còn mang theo mấy phần du͙© vọиɠ chưa tiêu tan.

"Có sao?"

"Có."

Tống Nghiên cười nói: "Không có, anh vẫn luôn như vậy."

Ôn Lệ không tin, cãi lại anh: "Không có hả? Khi đó anh rõ ràng, ưʍ... Thích em đấy, nhưng lại hờ hững với em. Đó còn không phải là lạnh lùng sao?"

“Xin lỗi. Lúc đó em là vị hôn thê của A Sâm.” Tống Nghiên khẽ giải thích: “Anh không biết phải làm sao cả."

Ôn Lệ lẩm bẩm: "Em và anh Bách Sâm không phải thật."

Lúc đó cô và Bách Sâm đều cùng chung suy nghĩ, bao giờ có thể tự làm chủ mọi chuyện thì sẽ lập tức hủy cái hôn ước chết tiệt này.

Tống Nghiên là bạn thân nhất của Bách Sâm, nhưng anh không biết chuyện đó.

Người đàn ông nhắm mắt lại, giọng nói còn nhẹ nhàng hơn trước, nói như thở dài: "Nhưng chỉ có hai người xem là không phải thật."

Những người xung quanh đều xem là thật.

Mỗi lần Ôn Lệ đến tìm Bách Sâm, những người xung quanh đều trêu chọc Bách Sâm nói rằng vị hôn thê của cậu ta đến kiểm tra.

Mỗi khi Bách Sâm và những cô gái khác hơi gần nhau một chút, đều bị trêu đùa trách mắng, nói cậu ta có lỗi với vị hôn thê của mình, sau đó lần sau Ôn Lệ đến tìm cậu ta, bọn họ sẽ lập tức mách lẻo với cô.

Ôn Lệ vươn tay từ dưới chăn bông lên, ôm lấy cánh tay anh, giải thích: "Bọn họ nghĩ như thế nào là chuyện của bọn họ. Anh biết em và anh Bách Sâm không xảy ra chuyện gì cả."

“Anh biết.” Tống Nghiên cười nhẹ: “Nhưng mà đàn em à, tình cảm của con người không thể khống chế được.”

Đố kỵ, thất vọng hoặc là buồn bã.

Không phải lý trí hiểu rằng bọn họ là thanh mai trúc mã, mà chính là hoàn toàn phớt lờ.

Thực ra lúc bắt đầu, Tống Nghiên đã tự cảnh báo chính bản thân.

Ngay cả khi Ôn Lệ từng có mối ràng buộc với anh, thì mối ràng buộc đó đã sớm bị cắt đứt cùng với việc phá sản của bố rồi.

Lần đầu tiên trở về nước, lúc đầu anh không hề có suy nghĩ làm quen gì với em gái nhỏ nhà họ Ôn. Nếu không phải trời xui đất khiến quen biết Bách Sâm, trở thành bạn của cậu ấy thì mối quan hệ giữa anh và Ôn Lệ sẽ kết thúc vào thời điểm bố phá sản.

Lúc mới về nước, anh ít nói, cũng không thích nói chuyện. Các bạn trong lớp biết anh là học sinh trợ cấp, ít nhiều gì cũng có nghị luận về anh.

Thế kỷ 21 rồi, sẽ luôn có những người cảm thấy bối cảnh gia đình của bọn họ cao hơn những người khác một bậc.

Ví dụ như mấy người đàn ông nhà họ Ôn, lại ví dụ những người nghị luận sau lưng Tống Nghiên.

Lúc Tống Nghiên đến thành phố Yến học, anh đã từ trên trời rơi xuống trần gian. Anh từng là tiểu thiếu gia cao quý mà bây giờ phải dựa vào kinh phí trợ cấp để học, anh rất mâu thuẫn với mọi thứ xung quanh, cảm thấy số phận thật bất công. Anh chán nản, lạnh lùng, không quan tâm đến ánh mắt và ý kiến

của mọi người xung quanh, chỉ miệt mài làm việc riêng của mình.

Lúc có Bách Sâm ở đó, những người khác nghị luận ít hơn, nếu không có Bách Sâm --

Anh nhớ có một ngày sau khi tan học, chiếc xe đạp của anh bị xì lốp.

Thủ phạm không bỏ đi mà cứ đứng đó đợi anh đến, giả mù sa mưa nói hai ba câu đồng tình.

"Cậu gọi bố mẹ lái xe đến đón cậu chưa? Tống Nghiên, nhà cậu làm gì vậy? Không phải là ngay cả xe riêng cũng không có đấy chứ?"

Tống Nghiên không nói gì, nhưng ánh mắt dần trở nên u ám.

Kết quả là hôm đó Bách Sâm trốn học đi chơi điện tử, quên báo cho Ôn Lệ. Sau khi tan học Ôn Lệ vẫn luôn chờ anh ta ở chỗ hay đón xe về, không chờ được Bách Sâm, nhưng lại nhìn thấy Tống Nghiên.

Cô cực kỳ trân trọng giây phút đó.

Buồn cười là, cho dù Tống Nghiên là một khối băng lớn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nhưng cũng không phải là thứ để người khác có thể tùy tiện bắt nạt.

Cô học lời thoại trong phim, vênh váo kiêu căng nói với mấy học sinh nam đang chơi trò hề hồi tiểu học.

"Có phải mấy người thấy nhà mấy người có tí tiền dơ bẩn thì giỏi lắm đúng không? May mà nhà tôi giàu có hơn nhà mấy người, tôi cũng cao quý hơn mấy người, vì vậy, Tống Nghiên này được tôi che chở đấy."

Sau đó cô ngoắc ngoắc tay với Tống Nghiên đầy nam tính: "Học trưởng, lên xe đi, em đưa anh về nhà."

Vừa lên xe, Ôn Lệ lập tức lộ ra con người thật.

Cô là con gái duy nhất trong nhà. Mấy người đàn ông trong nhà đều nuôi cô thành tính cách hung hăng càn quấy, không hề có một chút dịu dàng thận trọng nào của con gái.

“Lúc nãy có thấy em siêu ngầu không?” Không đợi anh nói, Ôn Lệ đã tự mình say sưa thở dài: “Nếu em là con trai thì còn cần Bách Sâm làm gì chứ, haizz.”

Sau đó cô quay đầu lại, mỉm cười đắc ý với anh.

Cô em gái nhà họ Ôn năm đó trong thời kỳ trẻ trâu, vô cùng tự sướиɠ. Người được giúp đỡ không cảm ơn cô, cô đã đắm chìm trong vẻ ngầu của mình đến mức không dứt ra được.

Nhưng lại chói mắt khiến người khác đui mù.

Cô còn kiêu ngạo nói: "Lần sau nếu bị bắt nạt thì cứ trực tiếp đánh trả. Đừng hy vọng lần nào em cũng xuất hiện đúng lúc, em không có rảnh đâu."

Tống Nghiên nghĩ, nếu như cô lên sân khấu chậm mấy phút, anh thật sự sẽ ra tay.

Nhưng anh không nói. Nếu cô đã cảm thấy anh là một đứa nhỏ tội nghiệp không dám đánh trả khi bị bắt nạt, vậy thì cứ để cô nghĩ như vậy đi.

Cô vui là được.

Sau khi đưa Tống Nghiên về nhà, xe riêng rời đi.

Lúc đó Tống Nghiên có chút do dự, không biết phải kìm nén trái tim trong l*иg ngực đang đánh như trống thế nào.

Biết là không thể, biết rõ cô là ai.

Anh thật sự đã hết thuốc chữa.

Dần dần, tình cảm này bắt đầu bén rễ.

Sau đó, mỗi lần Bách Sâm và Ôn Lệ đùa giỡn, vui cười trước mặt Tống Nghiên, mặc dù chỉ là hành động giữa bạn bè với nhau, nhưng trong mắt anh, đáy lòng anh như có gai đâm vào, vừa chua xót vừa mâu thuẫn, nhưng anh lại không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản hay can thiệp.

Ôn Lệ giờ đã hết ngông cuồng há miệng, cũng không biết nên nói gì. Một lúc lâu sau mới buồn bã nói: "Rất xin lỗi, em không biết anh lúc đó..."

Anh che giấu tốt như vậy, thật sự rất tốt, cô hoàn toàn không phát hiện ra.

Cô còn ngốc nghếch cho rằng Tống Nghiên ghét mình, còn vì thế mà lén lút oán trách anh không biết suy nghĩ.

Tống Nghiên véo mặt cô: "Không cần xin lỗi, em không sai."

“Anh đừng bao dung với em, có được không?” Ôn Lệ đột nhiên méo miệng, giống như sắp khóc: “Anh như vậy, sẽ càng khiến em cảm thấy em thật khốn nạn."

"Em đúng là một nhóc khốn nạn."

Ôn Lệ sửng sốt, vốn muốn khóc, kết quả đột nhiên bị anh lên án lại nghẹn trở về: "Hả?"

Tống Nghiên cười: "Nhưng bất ngờ hôm nay em dành cho anh đã đủ khấu trừ rồi. Cảm ơn em."

Ôn Lệ ậm ừ, hỏi bằng giọng ồm ồm: "Vậy hôm nay anh có vui không?"

"Vui."

"Vui như thế nào?"

"Vui không tả nổi."

Ôn Lệ tò mò hỏi: "Lúc anh nhìn thấy em trên quảng trường, trong lòng anh có suy nghĩ gì? Có phải là kích động muốn ngất đi không? Lúc đó anh nghĩ gì?" Cô dừng lại một chút, lại hỏi: "Nói thật, không được nói vòng vo. Anh biết em là người cứng đầu. Anh nói lòng vòng em nghe không hiểu."

Tống Nghiên im lặng mấy giây, rồi thú nhận với cô: "Em thực sự muốn nghe lời nói thật sao?"

Ôn Lệ kiên định: "Vâng."

Tống Nghiên mím môi. Gương mặt anh tuấn cứng lại trong giây lát.

Yết hầu chuyển động, không phải là trong tình trạng tϊиɧ ŧяùиɠ chạy lên não, thành thật mà nói, chuyện này thực sự là thử thách với anh.

Nhưng mà ánh mắt tò mò của Ôn Lệ vẫn khiến anh không thể nói dối.

"Muốn làm em."

Ôn Lệ bị lời nói cuồng dã của anh làm cho sửng sốt, lắp bắp nói: "Em, hôm nay em mặc đồng phục học sinh, mười sáu tuổi, xin anh ăn nói cho cẩn thận."

"Là bởi vì em mặc đồng phục học sinh."

Tống Nghiên đột nhiên ôm cô. Mặc kệ sự phản kháng của cô, anh kiên quyết vùi đầu vào ngực cô, không cho phép cô lại dùng cặp mắt kia nhìn mình.

Anh thật sự nghe lời cô, không nói vòng vo, cười nói: “Lúc em mười sáu tuổi, anh đã muốn em rồi."

Tống Nghiên mười tám tuổi mỗi lần nhìn thấy Ôn Lệ thì luôn tỏ ra lạnh lùng, không thèm quan tâm. Nhưng trên thực tế, những chuyện anh muốn làm với cô ở trong lòng hoàn toàn trái ngược với những gì anh biểu hiện ra bên ngoài.

Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng.

Vậy mà lại bị vẻ ngoài của anh mê hoặc.

Ôn Lệ phỉ nhổ trong lòng.

“Còn em?” Tống Nghiên hỏi lại cô: “Biết anh thích em nhiều năm như vậy, đàn em có suy nghĩ gì đầu tiên?”

"Nói thật sao?"

"Em nói xem?"

Ôn Lệ thành thật nói: "Mẹ nó em cảm thấy em quá có sức quyến rũ."

"...."
« Chương TrướcChương Tiếp »