“...”
Tạ Tử Ân nhắm mắt tĩnh tâm.
Một lát sau hắn mở mắt ra, cảm xúc hoàn toàn bình tĩnh, sau đó quay đầu bước thẳng vào cơn mưa.
Y đường có người túc trực cả mười hai canh giờ, đèn đuốc sáng trưng, sừng sững giữa mưa bão, giống như ngọn hải đăng trong biển sâu.
Tạ Tử Ân vừa bước vào, một tiếng chất vấn giận dữ đã vang lên.
“Tạ Tử Ân, bây giờ ngươi gan lớn rồi nhỉ! Không có sự đồng ý của ta mà ngươi cũng dám tự tiện rời khỏi y đường? Nếu trưởng lão đến kiểm tra, hậu quả ngươi gánh chịu được không?!”
Tạ Tử Ân đặt ô ở bên cửa, đứng dưới mái hiên của y đường rồi dùng linh lực từ từ hong khô quần áo và tóc ướt.
Nghe vậy, hắn thản nhiên liếc nhìn thiếu niên đang nói: “Liên quan quái gì đến ta.”
Đêm nay cũng không phải hắn trực.
Thiếu niên ăn mặc như chim công, toàn thân trên dưới đều nói ta có rất nhiều tiền lập tức nổi giận: “Ngươi ngươi ngươi thật to gan, dám nói chuyện với ta như vậy! Làm phản rồi! Tối nay ta nhất định phải dạy cho ngươi một bài học!”
Lời vừa dứt, trong lòng bàn tay hắn ta đã xuất hiện một thanh kiếm hộ thân do trưởng bối trong nhà đưa cho, cầm lên định chém về phía Tạ Tử Ân.
Tạ Tử Ân ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên, chế giễu: “Ngươi biết dùng kiếm sao?”
Chim công điên rồi: “A a a hôm nay ta nhất định phải lấy mạng chó của ngươi!”
“Được.” Tạ Tử Ân đứng thẳng, giơ tay lên, nhẹ nhàng vạch một đường từ trên xuống dưới trên cơ thể mình, chính xác dừng lại ở vị trí trái tim, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn ở trung tâm một cái: “Đâm vào đây, xuyên ngực, ta chắc chắn sẽ chết.”
Nghe Tạ Tử Ân nói, chim công dừng bước, ngược lại không dám tiến lên nữa.
Hắn ta không hiểu sao lại có chút sợ hãi, có hơi kiêng dè, cũng có hơi khó hiểu, sau đó nhớ ra điều gì đó bỗng bừng tỉnh.
Nghe nói Tạ Tử Ân xuống núi rèn luyện tổn thương đến đầu óc, hôm nay vừa nhìn như vậy, người này đầu óc hỏng thật rồi.
“Lý thiếu gia!” Một thanh niên khác thấy vậy cũng vội vàng xông ra, chặn chim công lại nhỏ giọng nói: “Lý thiếu gia, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, thiếu gia đừng nóng vội, đây là y đường, không cần vì hắn mà mất tư cách tham gia.”
“Ngươi nói đúng.” Lý thiếu gia nghe vậy liền xuống nước, thu kiếm lại, nói với Tạ Tử Ân: “Hôm nay tha cho ngươi một mạng. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, tối nay ngươi phải trực thay ta cho đàng hoàng, nếu không xảy ra chuyện ta sẽ hỏi tội ngươi!”
Tạ Tử Ân nhẹ nhàng lắc đầu.
Hết thuốc chữa.
Trước kia, lúc hắn làm việc tại bệnh viện, còn kiêm luôn công việc giảng dạy ở trường đại học y.
Hắn đã gặp quá nhiều sinh viên y khoa, có người có thể cứu người, có người thì xem mạng người như cỏ rác.
Rõ ràng, hai tên này đều thuộc loại sau.
“Trực thay ngươi?” Giọng điệu Tạ Tử Ân đầy chế giễu, nhưng đột nhiên hắn nhìn về phía cơn mưa xối xả ngoài trời, nhớ ra điều gì đó, im lặng một lúc rồi khẽ thở dài một tiếng, đổi giọng: “Được, một lần một nghìn.”
Chim công không thể tin nổi: “Ngươi thế mà dám đòi tiền?”
Tạ Tử Ân lười nói chuyện, liếc nhìn đối phương như nhìn kẻ thiểu năng.
Không thì sao?
Hắn lại không làm từ thiện.
Thấy chim công sắp nổi giận, đồng bọn vội vàng nói: “Lý thiếu gia, quên đi, thời buổi rối loạn, dùng tiền mua an tâm.”
Chim công lẩm bẩm: “Ta tìm người khác thay ta, chỉ cần năm trăm linh thạch thôi mà...”
Đồng bọn: “Đêm hôm khuya khoắt đi đâu tìm người, ngài lại không thiếu chút tiền này.”
Tạ Tử Ân nhìn về phía đồng bọn kia, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Ngày mai ngươi muốn phối dược luyện đan? Ta có thể thay ngươi, một nghìn.”
Sau khi đưa hai nghìn linh thạch, hai người kia liền rời khỏi y đường.
Tạ Tử Ân thu dọn xong xuôi, ngồi vào vị trí lấy Huyền Thiên Kính ra.
Hắn muốn tham gia cuộc thi của Y các.
Hiện tại đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ thiếu một lò luyện đan.
Trong Huyền Thiên Kính của đệ tử Thanh Linh Sơn có một khu chợ Thanh Linh, bên trong đó các đệ tử có thể tự do giao dịch.
Ban ngày Tạ Tử Ân đã tìm thấy một lò luyện đan thất phẩm giá tám trăm linh thạch đang được rao bán, nhưng hắn vừa lướt qua một cái thì thấy một bài đăng mới được đăng cách đây không lâu.
[Luyện khí Tiểu Ôn siêu rẻ: Nhận luyện khí thất phẩm, cái gì cũng luyện, luyện không tốt bao trả, giá cả rẻ nhất toàn Thanh Linh Sơn! Có nhu cầu hoan nghênh liên hệ!]
Giờ này khắc này, Ôn Sương Bạch đang cầm theo giá nến, khập khiễng nhanh chóng đi tới gian phòng của Ôn Phong.
Trong phòng của Ôn Phong có một cái giỏ trúc, bên trong chất đầy linh khí mà ông ta đã luyện hỏng.
Những linh khí đó không dùng được, chất đống đầy tro bụi.
Ôn Sương Bạch nghĩ, không biết có thể tận dụng đồ bỏ đi không.
Đang nghĩ ngợi như vậy thì Huyền Thiên Kính có tin nhắn.
Ôn Sương Bạch vội vàng mở ra.
Đối phương hỏi: [Lò luyện đan thất phẩm bao nhiêu một cái?]
Ôn Sương Bạch: [Xin chào, lò luyện đan có yêu cầu đặc biệt nào không?]
Đối phương chỉ có hai yêu cầu: [Rẻ, bền.]
Ôn Sương Bạch nhìn tên của đối phương, sáng loáng hai chữ to đùng——Không tiền.
Ừ, có tiền cũng sẽ không tìm nàng.
Nàng hiểu rõ năng lực cạnh tranh cốt lõi của mình nằm ở đâu.
Ôn Sương Bạch kìm nén sự phấn khích sắp nhận được đơn hàng đầu tiên, đi đến chỗ những người khác để so sánh giá cả, giá rẻ nhất là tám trăm, vì vậy nàng trả lời: [Bảy trăm.]
Huynh đệ Không tiền cũng rất dứt khoát: [Được.]
Huynh đệ Không tiền lại hỏi: [Giao bằng cách nào?]
Ôn Sương Bạch suy nghĩ một chút: [Ba ngày sau giao?]
Huynh đệ Không tiền: [Được.]
Vì vậy đêm đó, cả hai đều cảm thấy mỹ mãn.