Nam nhân hơi nhíu mày.
Nhưng cũng không nói gì, cầm đơn thuốc đứng dậy đi bốc thuốc.
Ôn Sương Bạch không nhìn hắn, tầm mắt đảo một vòng trên bàn, đột nhiên hơi dừng lại.
Nàng vừa nãy còn tưởng hắn đang xem y thư, hóa ra hắn đang xem “Huyền Thiên Ký.”
Cuốn sách này nói về một số tình hình của Huyền Thiên đại lục và tri thức cơ bản về con đường tu luyện.
Huyền Thiên đại lục được chia thành bảy châu lớn là:
-Đế Châu, Thanh Châu, Vĩnh Châu, Vân Châu, Tinh Châu, U Châu, Vũ Châu, do bảy môn phái lớn quản lý.
Ví dụ như Thanh Châu do môn phái Thanh Linh Sơn của bọn họ quản lý.
Lại ví dụ như bảy cảnh giới của Huyền Thiên đại lục từ thấp đến cao là:
-Linh Sơ cảnh, Minh Khiếu cảnh, Động Hư cảnh, Độ Kiếp cảnh, Đại Thừa cảnh, Chí Trân cảnh, Thánh Giả cảnh.
Hiện tại, Ôn Sương Bạch chính là tu vi Linh Sơ cảnh tầng ba.
Tóm lại, nội dung của cuốn sách này rất cơ bản, cơ bản chỉ có những tu sĩ vừa mới bước vào con đường tu luyện mới xem.
Ôn Sương Bạch mấy ngày trước vừa xem qua một lần, bởi vì nguyên chủ không để tâm đến việc tu luyện, chỉ xem mười trang đầu của “Huyền Thiên Ký.”
Sao cái bao cỏ bên ngoài đẹp đẽ mà bên trong rác rưởi này cũng xem?
Ôn Sương Bạch đang thấy kỳ lạ, bỗng “Két” một tiếng, chân dài của Tạ Tử Ân khẽ co, móc một chiếc ghế thấp từ dưới gầm bàn ra, đặt trước chân Ôn Sương Bạch, giọng lạnh nhạt: “Chân, đặt lên.”
Ôn Sương Bạch : “...”
Đặt cái đầu nhà ngươi ấy.
Hắn coi mỗi chữ hắn nói đều là vàng, tích chữ như vàng à?
Răng Ôn Sương Bạch sắp nghiến nát, bầu không khí hậu đường trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Lục Gia Nghiêu đứng ở một bên, không dám nói lời nào, hận không thể thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Nhưng cặp mắt kia của hắn ta lại sáng đến thần kỳ, nhìn Ôn Sương Bạch, lại nhìn Tạ Tử Ân, hận không thể để bọn họ đánh nhau.
Đáng tiếc, Ôn Sương Bạch không như ý hắn ta muốn.
Nàng vén váy, ngang ngược đặt chân bị thương lên, nhìn Tạ Tử ân cần khom lưng, ngồi xổm bên chân nàng.
Ôn Sương Bạch vốn còn nghĩ, nếu Tạ Tử Ân cố ý nhân cơ hội thay thuốc trả thù riêng thì nàng nhất định phải bắt hắn bồi thường tiền thuốc cho nàng.
Đáng tiếc.
Y thuật của người này cũng khá tốt.
Không giống như mấy y tu vụng về lần trước, khiến nàng đau đến mức nhe răng trợn mắt, lần thay thuốc này hoàn toàn không đau, vết thương được xử lý sạch sẽ, ngay cả cách băng bó cũng hoàn hảo lạ thường, không chê vào đâu được.
Đã như vậy thì Ôn Sương Bạch cũng chẳng có gì để nói, muốn đứng dậy rời đi.
Kết quả người luôn tiếc chữ như vàng lại lên tiếng: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng từ hôn?”
Lục Gia Nghiêu định đỡ Ôn Sương Bạch vội vàng rụt tay lại, lập tức dựng tai nghe ngóng.
Ôn Sương Bạch nhướng mày, suy nghĩ một lúc, lại ngồi xuống một cách đàng hoàng.
Nàng còn khá thoải mái đặt chân lên chiếc ghế thấp một lần nữa.
Hôn ước đương nhiên phải hủy bỏ.
Nhưng Ôn Sương Bạch thực sự không vội, nàng lại chẳng thích ai, có hôn ước hay không đối với nàng đều không quan trọng.
Nàng vốn định đưa ra vấn đề ở một điểm cốt truyện nào đó phía sau, như vậy có thể khiến Tạ Tử Ân và Du Tiếu Tiếu mất hết mặt mũi, để nàng hả giận.
Nhưng nếu Tạ Tử Ân có thể cho nàng thứ nàng muốn, nàng có thể không trút giận.
Nàng có một điểm tốt, đó là hầu hết mọi chuyện, chỉ cần dùng đủ tiền là có thể giải quyết được nàng.
Tạ Tử Ân hiện tại không có tiền, chỉ cần nhìn bộ áo vải nửa cũ của hắn là biết.
Muốn hắn xì tiền, không thể nào, nàng cảm thấy chẳng bằng chính mình kiếm tiền còn nhanh hơn.
Nhưng trên người hắn có thứ rất có giá trị.
Giới tu chân khám bệnh cũng không có bảo hiểm y tế, mắc muốn chết.
Mà với tư cách là tu sĩ, bị thương là chuyện thường như cơm bữa.
Y thuật của Tạ Tử Ân rất tốt.
Ôn Sương Bạch tính toán trong lòng, nói: “Ngươi cho ta một trăm lần cơ hội khám bệnh trị thương miễn phí.”
Nam nhân đang đứng trước bàn, dùng chậu nước rửa tay khựng lại.
“?”
Một trăm lần?