Tạ Tử Ân thanh toán xong thì bỗng cảm thấy có một ánh mắt tràn ngập sát khí đang nhìn anh chằm chằm.
Anh quay đầu lại băn khoăn nhìn vào đám người, cảm giác dường như ánh mắt kia đã biến mất.
Cách đó không xa có một người mặc đồ đen ngồi xếp bằng bên cạnh một thân trụ đỏ được điêu khắc kì công, diện mạo người này không rõ ràng, chỉ có thể nhìn ra là nữ nhân, cúi đầu không biết đang làm gì.
Phải nàng ta không?
Kẻ thù của nguyên chủ?
Không xác định được.
Nhưng Tạ Tử Ân vốn không làm gì cả, Bách Quỷ Lâu này ngư long hỗn tạp, anh chỉ đành đoán thôi.
Tạ Tử Ân rũ mắt chuẩn bị đi, vòng qua nữ nhân đồ đen có bộ dạng khả nghi kia, vài lần làm xáo trộn hành tung, xác định không bị ai đuổi theo sau mới đi tìm bọn Lý Tinh Dương.
Lý Tinh Dương đang căm giận bất bình, oán giận với đồng bọn: “Dựa vào cái gì lão kia bán cho ngươi giá 520, bán cho ta lại là 620! Tiền của ta dễ bị lừa vậy sao?”
Đồng bọn: “Chắc do ta nhìn không giống người có tiền, còn Lý thiếu huynh lại có khí chất không tầm thường!”
Lý Tinh Dương rất hưởng thụ lời này, tự đắc nói: “Cũng chỉ có thể lý giải như vậy.”
Tạ Tử Ân đi qua, lập tức cắt ngang bọn họ: “Các ngươi về trước.”
Đồng bọn lập tức đáp: “Vâng, sư huynh.”
Tuy rằng cả tháng nay đã bị Tạ Tử Ân hành cho thê thảm, nhưng Lý Tinh Dương ăn đòn vẫn không chừa, tò mò hỏi: “Ngươi không về cùng chúng ta sao? Ngươi muốn làm gì?”
Đồng bọn nghĩ thầm xong rồi, bụm mặt lùi về sau.
Tạ Tử Ân cười lạnh: “Ta phải báo cáo cho ngươi à?”
Lý Tinh Dương: “Ta…”
“Xem ra ngươi rất nhàn rỗi.” Nên mới quan tâm tới việc riêng của anh như vậy, “Trở về chép y thư, nội trong ba ngày phải xong.”
Lý Tinh Dương mặt trắng bệch: “Cái gì! Ngươi biết y thư kia dài bao nhiêu không? Tạ Tử Ân, ngươi nghĩ ông đây sợ ngươi h ——”
Tên đồng bọn một tay che miệng Lý Tinh Dương, một tay ôm lấy hắn, kéo người chạy đi, vừa chạy vừa run rẩy nói: “Sư huynh, chúng ta, chúng ta về liền đây! Huynh đừng như vậy!!!”
Hắn đời này không bao giờ muốn trải nghiệm lại cảm giác sống không bằng chết ấy.
Đợi lâu như vậy cũng chưa thấy Thẩm Hạc Phong, Ôn Sương Bạch cạn kiệt kiên nhẫn.
Tên đạo sĩ chết tiệt đó cố ý chơi cô đúng không?
Rất tốt, cứ chờ xem.
Ôn Sương Bạch đứng dậy đi về, bước chân nhanh chóng, lấy cổ kình phong ra, đong đưa làn váy đen.
Khi cô ra khỏi Bách Quỷ Lâu rồi mới thấy một đạo sĩ cũng mặc một thân hắc y và đội mũ choàng đi tới, trên tay là quẻ cờ viết ‘ 880 linh thạch một quẻ, không chuẩn không lấy tiền! ’ . Hắn không biết từ góc nào vụt tới, linh hoạt chặn trước mặt cô, dùng thanh âm già nua nói: “Tiểu cô nương muốn tính một quẻ không? Lão phu thấy ngươi có vận khí vây quanh, bị mây đen bao bọc, xem ra sẽ gặp phải hạng tiểu nhân a a a —— áu!”
Đạo sĩ đau đến mức ôm chân, thét chói tai: “Ngươi vậy mà dám dẫm lên chân ta!”
Ôn Sương Bạch liên tục vận động hai chân, đá Thẩm Hạc Phong đang cố gắng trốn vào đám người, nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Từ đâu ra tên đạo sĩ chết dẫm này, cứ gặp ta là nguyền rủa? Ta nguyền rủa ngươi! Ta rủa chết ngươi!”
Người ở Bách Quỷ Lâu đã quen với cảnh này, ăn ý né tránh, còn không quên chỉ chỉ trỏ trỏ tên đạo sĩ.
“Lại là tên đạo sĩ lang băm này, cả ngày rủa người, mau dùng ván sắt đập hắn đi ha ha ha! Cô nương chửi hay lắm, chửi chết hắn!”
“Đáng đời, lần trước hắn nói việc ta hay suy nghĩ sẽ không thành, làm ta lo lắng hãi hùng suốt một tháng, cuối cùng lại thành! Tên chó này, muốn chơi ta đúng không!”
“…”
Không biết là ai thiếu đạo đức mà ném viên đá nhỏ vào hắn, Thẩm Hạc Phong không chú ý nên trật chân, ai u một tiếng, trước mặt mọi người ngã lăn như ra chó rơi vào vũng bùn, rơi luôn quẻ cờ đến chỗ chân Ôn Sương Bạch.
Ôn Sương Bạch đá một cái, cầm quẻ cờ lên ước lượng trong tay.
Đồ vật này không tồi, chắc chắn không hề rẻ.
Cô cong khóe miệng, cầm quẻ cờ dài kia đi chọc Thẩm Hạc Phong, giọng nói rất chi là thù dai: “Tai ương chảy máu? Hao tiền tốn của? Ta hôm nay cũng làm cho ngươi chảy máu tốn tiền, được không hả?”
Ôn Sương Bạch cầm quẻ cờ của Thẩm Hạc Phong nghênh ngang rời đi.
Thẩm Hạc Phong nhịn đau, vừa lăn vừa bò đuổi theo: “A a a a a mắc cười! Đó là phệ linh phiên của lão phu!”
Vật kia chính là quẻ cờ mà hắn tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết mới chế thành, còn nợ tận mười vạn linh thạch đó!!
Sau khi hai người rời đi, Tạ Tử Ân vốn đang ẩn ở trong đám người đợi Thẩm Hạc Phong, thấy vậy thì thu hồi bàn tay ném đá, nhấc chân đi theo.