Thì ra là thế.
Kí ức của nguyên chủ quá nửa là tìm cách lấy lòng Tạ Tử Ân, một nửa còn lại là làm thế nào để kết giao với con cháu thế gia; còn về tin tức hay kiến thức tu luyện, hay chuyện của ông cha tồi kia cũng không có.
“Như thế này, ta cảm thấy ta và tỷ tỷ rất có duyên, hay là chúng ta cùng hợp tác làm ăn đi?” Ôn Sương Bạch dụ hoặc nói.
Trong lòng bà chủ có hơi lộp bộp, vừa sợ bị lừa, nhưng cũng tò mò không biết chuyện hợp tác làm ăn của đối phương là gì, vì thế nói: “Ngươi nói trước đi.”
“Thật không dám giấu giếm, ta là đệ tử mới nhập môn của Thanh Linh Sơn.” Ôn Sương Bạch nói, “Ta có thể sử dụng lò Huyền Diễm của môn phái. Về sau ta sẽ thu mua tất cả phế khí của ngươi, một trăm cân chỉ lấy mười linh thạch, được không?”
Bà chủ động lòng rồi, nhưng thân là dân buôn bán nên bà rất có mắt nhìn, không khỏi hỏi nhiều vài câu: “Ngươi là đệ tử Thanh Linh Sơn, có thời gian thì tự mình luyện pháp khí rồi mang đi bán, chắc chắn kiếm được nhiều hơn là thu mua phế khí?”
Ôn Sương Bạch mặt không đỏ tim không đập mà nói dối: “Ta còn chưa học luyện khí đâu, gia cảnh bần hàn, thật sự không có tiền, hiện tại chỉ đành kiếm chút tiền nhờ vào việc thu nhặt phế khí.”
Bà chủ suy nghĩ, cảm thấy việc này cũng không tệ nên đáp ứng: “Được thôi.”
Ôn Sương Bạch lập tức nảy ra thêm chủ ý: “Tỷ tỷ, nếu có người khác cũng muốn tiêu hủy phế khí thì ngươi có thể thu mua trước giúp ta, sau đó chờ ta tới lấy. Tóm lại, giá của ta cố định là mười linh thạch, còn ngươi muốn lấy người khác bao nhiêu ta cũng không quan tâm, ngươi thấy sao?”
Ôn Sương Bạch đương nhiên cũng có thể tự đi hỏi từng quầy hàng, nhưng để giữ gìn quan hệ với khách hàng, sau lại phải thu mua phế khí thì rất tốn thời gian.
Thời gian cũng là tiền bạc, nên được dùng để làm việc tạo giá trị cao hơn, cho nên cô để bà chủ làm trung gian kiếm tiền chênh lệch.
Hơn nữa, không lộ mặt cũng là chuyện tốt.
Tiền bối nói cho cô biết về diệu linh tâm pháp cũng không thấy xuất hiện. Ôn Sương Bạch cảm thấy diệu linh tâm pháp này không bình thường, bởi vậy cô cũng không dám nói ra việc bản thân tự ý tách rời pháp khí .
Đẹp cả đôi đường, tất nhiên bà chủ cũng vui vẻ đồng ý, hai người sau đó kết bạn trên Huyền Thiên kính.
Giải quyết xong một chuyện lớn, về sau cô không còn phải đau đầu vì vụ nguyên liệu luyện chế nữa nên bước chân của Ôn Sương Bạch trở nên nhẹ bẫng, đến xem khu bói toán. Cô tìm một hồi cũng không phát hiện ra tăm hơi của Thẩm Hạc Phong, đành ngồi một góc mà canh gác.
Bên cạnh là quầy hàng bán dược liệu, có một nam nhân hơi lùn đang cò kè mặc cả.
“Cỏ tinh linh bán bao nhiêu?”
“520 một gốc.”
“200 được không?”
Ôn Sương Bạch nhếch khỏe miệng, cảm thấy vị sư huynh này trả giá còn tàn nhẫn hơn cô. Nhưng trả giá vậy thì hơi quá, tầm một nửa là được rồi. Cô đoán giá thấp nhất ông chủ có thể bán là 240.
Quả nhiên, mặt ông chủ đen như than, chửi ầm lên: “Ngươi tính tới phá cái quầy của ta hả? Không bán, đi mau đi mau, đừng ở đây cản ta buôn bán!”
Mắng vài câu xong thì người nọ bỏ đi.
Ôn Sương Bạch dựa vào một cái cây, vừa yên lặng luyện diệu linh tâm pháp, vừa tiếp tục chú ý bốn phía xem Thẩm Hạc Phong có xuất hiện không.
Tâm pháp luyện được tới lần thứ ba, trong lúc khách quan đang tới lui, cô thấy có một thiếu niên cao gầy. Cô tuy không nhìn rõ mặt nhưng có vẻ tuổi còn nhỏ, là kiểu cho người ta cảm giác rất dư tiền, giống như một tiểu thiếu gia bị cả nhà chiều hư.
“Ông chủ, cỏ tinh linh giá bao nhiêu!”
Ông chủ cũng nhìn ra người này có tướng phú quý: “620 một gốc.”
Tiểu thiếu gia đổi giọng, không dám tin mà nói: “Ngươi thế mà dám bán giá 620? Ngươi thấy ông đấy dễ bắt nạt có phải không!”
Ông chủ chột dạ cười mỉm nói: “Giảm giá xíu cũng được mà, 520 được không?”
“Tên già khọm nhà ngươi, xem ta là cái gì hả?” Tiểu thiếu gia vén tay áo muốn phá sạp hàng, nhưng tầm mắt liếc qua một góc nào đó, đành nhẫn nhịn nói, “170, bán không?”
Ông chủ tức giận đến đỏ mặt: “Vừa mới có người ra giá 200 ta còn chưa bán!”
“Ta không quan tâm người khác trả giá bao nhiêu, dù sao ta thấy cỏ tinh linh này cũng không đáng giá nên trả ngươi 170!”
Ồn ào một hồi, thiếu gia kia hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Ôn Sương Bạch híp hai mắt, cô thấy thiếu niên này có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó.
Cô không đổi sắc mặt, tiếp tục tu luyện, cảm thấy vụ này vẫn còn tiếp.
Đại khái lại qua một nén nhang, một nam nhân dáng người cao chậm rãi đi tới.
Người này bước chân nhẹ nhàng, dừng trước quầy hàng không chút để ý mà chọn lựa.
Ông chủ vội đứng lên, cười cười, khí thế đối với người trước mặt đã giảm xuống một nửa: “Công tử muốn mua cái gì?”
Đối phương nói giọng nhàn nhạt: “Vẫn đang lựa chọn.”
Ông chủ có chút khẩn trương, không biết vì sao cảm thấy ánh mắt của vị khách này như mang theo dao bén, như là muốn nhìn thấu hắn.
Hắn nghĩ, lai lịch người này không giống bình thường nên bản thân càng cẩn thận: “Được, ngài cứ nhìn xem, có việc thì gọi tiểu nhân.”
“Ừ.” Người nọ tùy tay chỉ vào cỏ tinh linh, cũng không hỏi giá cả, dò hỏi, “230 một gốc bán không?”
Ông chủ trong lòng căng thẳng lau trán, hắn biết người này không dễ lừa gạt.
240 vốn là giá thấp nhất rồi, nhưng vừa rồi gặp phải hai vị khách khó chơi nên hắn cũng không định tiếp tục cò kè mặc cả, hắn đã thấy mệt trong người rồi.
Vì thế ông chủ gật đầu: “Hôm nay ta bán cho công tử vậy.”
Ôn Sương Bạch: “…”
Đỉnh.
Cô rốt cuộc cũng nhớ ra đã gặp thiếu niên kia ở đâu rồi.
Đó là tiểu đệ của Tạ Tử Ân!
Mà người trước mắt vì mua cỏ tinh linh thảo mà bày binh bố trận, không cần nói cũng biết là ai.
Thủ đoạn quá dơ bẩn! Nam nhân này quá âm hiểm rồi!