Âm thanh vang được đến tiếng cuối cùng, Ôn Sương Bạch mới đẩy cửa phòng luyện khí, bám lấy vách tường run run rẩy rẩy đi ra.
Khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy, hai mắt vô thần, cả người như là đã bị đào rỗng.
Bởi vì là môn phái lớn, đây có thể là lần miễn phí dùng nguyên liệu lớn nhất mà cô có thể sử dụng, cô đành dùng hết trí nhớ và linh lực, chiến đấu hăng hái tới giây phút cuối cùng.
Cùng lúc đó, phòng luyện khí đối diện Ôn Sương Bạch cũng có một người đi ra.
Nhận thấy được động tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn lại, còn chưa thấy rõ mặt mũi đối phương thì thân hình người nọ nhoáng lên, cả người ngã về phía cô!
Ôn Sương Bạch nheo mắt, trong lòng sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Hiện giờ linh lực trong người cô khô kiệt, lại bị một nam nhân to lớn nhào tới, gáy chắc chắn sẽ đập xuống đất… Đập hư đầu óc lỡ phải tốn tiền thì sao?
Nghĩ thì chậm nhưng trong một khoảnh khắc, Ôn Sương Bạch dồn hết năng lượng trong cơ thể, linh hoạt nhảy vọt đến phía bên cạnh.
Bang một tiếng rất lớn, nam nhân nện cả người xuống chỗ cô vừa đứng, đầu đập vào ngạch cửa, máu tươi chảy ra.
Ôn Sương Bạch: “…”
Cô liền nghĩ, khí tu đều là da mềm, đầu óc quả thật dễ dàng bị thương.
Ôn Sương Bạch cảm thấy đồng cảm, vừa định đi đỡ, đột nhiên có hai người không biết từ nơi nào vọt tới, không rõ đầu đuôi mà chạy đến bên cạnh.
“Thiếu chủ! Thiếu chủ người không sao chứ? Thiếu chủ ổn không?”
Trong đó một người xem xét thương tích của Bách Lí Giác, ngẩng đầu lên không phân rõ đen trắng liền mắng: “Ngươi đỡ thiếu chủ một chút thì sẽ chết sao? Ngươi tên gì? Người nhà nào? Nếu thiếu chủ xảy ra chuyện gì, Bách Lí gia chúng ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Ôn Sương Bạch: “?”
Ôn Sương Bạch nhìn thế là đủ rồi.
Cô đã đồng cảm mà còn rủa chết cô?
May mà cô đã tránh đi.
Hóa ra người này là Bách Lí Giác.
Ôn Sương Bạch thu hồi đồng tình, trên mặt mang ý cười, nhưng nụ cười vô cùng lạnh lẽo, trả lời: “Vậy các ngươi cần phải nhớ kỹ, bà nội ngươi họ Ôn tên Sương Bạch!”
Người nọ tức giận muốn chết, mặc kệ thiếu chủ nhà mình, tay đang trống không liền xuất hiện thiết chùy lớn, mở mỏ chó nói cô phải cho nhìn mặt một cái.
Ôn Sương Bạch: “Ngươi là cái đồ bất hiểu, muốn đảo ngược tôn ti đúng không?”
Mắng xong những lời này vô cùng khí phách, Ôn Sương Bạch không nói hai lời, ôm đầu nằm xuống mặt đất, gắt gao bảo vệ đầu, hô: “Bách Lí gia gϊếŧ người! Thân Đồ trưởng lão, cứu mạngggggg!!!!”
Thân Đồ Minh: “…”
Thân Đồ Minh chán ghét cả Bách Lí gia lẫn Ôn gia lúc này chẳng làm gì cả.
Chỉ quét mắt qua, cái tên Bách Lí gia cầm thiết chùy liền như bốc hơi, biến mất tại chỗ.
Thân Đồ Minh hung tợn mà nói: “Thân là người trông coi tỷ thí lại ra tay với đệ tử, theo luật phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi Thanh Linh Sơn!”
Lời vừa nói ra, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Đám đệ tử ngừng thở, không dám nhúc nhích.
Người còn lại của Bách Lí gia không ra tay nên tránh được một kiếp.
Hắn không dám dị nghị với quyết định này, chỉ tràn ngập oán hận mà liếc Ôn Sương Bạch một cái, trầm mặc cõng Bách Lí Giác đi.
Ôn Sương Bạch đứng thẳng, hướng về Thân Đồ Minh lớn tiếng nói: “Đa tạ Thân Đồ trưởng lão vì đệ tử chủ trì công đạo! Trưởng lão hành sự công bằng, tu vi cao thâm, khiến đệ tử ngưỡng mộ vô cùng!”
Mọi người: “…”
Thân Đồ Minh: “…”
Ôn Sương Bạch đã hô như vậy, mọi người đều cùng nhau im lặng.
Vì thế cả đám người nhìn ta ta nhìn người, ăn ý chắp tay thi lễ về phía trưởng lão.
“Thân Đồ trưởng lão hành sự công bằng, tu vi cao thâm, khiến đệ tử ngưỡng mộ vô cùng!”
Thấy thế, Thân Đồ Minh còn có thể nói cái gì?
Hắn cũng chưa nói gì cả, chỉ lặng lẽ thẳng lưng, khẽ nâng cằm, chờ các đệ tử nói xong thì xua xua tay: “Được rồi, đều yên lặng chờ đi.”
……
Bên phía điện chính Thiên Cơ Các ở cách vách có một vị lão thái thái đang đưa trà lên định uống đột nhiên cười.
Có không ít người đang ngồi chờ, có người tò mò mở miệng: “Các chủ, người làm sao vậy?”
Lão thái thái thổi thổi trà: “Không có gì, đã kết thúc rồi, mau trình kết quả tỷ thí lên đi.”
“Vâng thưa các chủ.”
Lần này có 156 đệ tử ghi danh tham gia tỷ thí Thiên Cơ Các, thu được 98 pháp khí.
98 pháp khí đều giấu đi tên họ, các trưởng lão thảo luận, sau đó tiến hành xếp hạng.
Đệ tử ở tuổi này vẫn còn đang ở giai đoạn đầu của việc tu luyện, luyện chế ra pháp khí tốt hay xấu, các trưởng lão liếc mắt một cái liền biết, bởi vậy không bao lâu liền có kết quả.
Thân Đồ Minh đi lấy kết quả, đến nơi thì phát hiện mọi người đều vây quanh ở một chỗ chỉ chỉ trỏ trỏ, sắc mặt rất phức tạp.
“Cái này thật là… thật là mặt dày vô liêm sỉ, ta chỉ có thể nói thế.”
“Nhưng không thể không nói, cái này quả thật là đồ tốt.”
“Thứ đồ này là do ai luyện chế?”
“Khẳng định các người đoán không ra, cái tên này hù chết các ngươi.”
Đám trưởng lão không vui.
“Ngươi nói thử.”
“Dọa không chết ta thì ngươi mời ta uống rượu.”
“……”