Chương 13: Ngươi có bán hay không

Trơi muốn diệt cô mà, thế quái nào lại là hắn!

Ôn Sương Bạch ban đầu còn tràn đầy nhiệt huyết, giờ phút này tâm đã hóa tro tàn.

Cô đỡ trán thở dài, đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục cuộc giao dịch này không.

Thiếu nữ đứng giữa đường ủ rũ cụp đuôi, ánh mặt trời sau giờ ngọ trở nên nóng rát chiếu thẳng vào người cô.

Tạ Tử Ân ngắm Huyền Thiên kính, nhưng vẫn lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của Ôn Sương Bạch.

Nàng ta trông rất ảo não, nhưng có vẻ thật sự không biết gì cả.

Nếu việc này là nàng tính toán sắp đặt, căn cứ vào biểu hiện hiện tại, Tạ Tử Ân chỉ có thể nhận xét kỹ thuật diễn xuất của nàng rất tốt.

Bởi vì anh không nhìn ra sơ hở.

Ngẫm lại từ đầu tới cuối, anh mới là người vì không có tiền mà tìm tới nàng trước.

Tạ Tử Ân trong lòng suy nghĩ những điều này, sau đó kết luận —— là trùng hợp.

Vì thế anh đứng thẳng dậy, bước ra từ bóng cây, không mang cảm xúc cá nhân, công tư phân minh mà hỏi cô: “Ngươi có bán hay không?”

Ôn Sương Bạch buông tay, khó chịu nhìn hắn vài lần, ném lò luyện đơn về phía hắn: “Bán.”

Lò luyện đan kia chuẩn bị về phía đầu, Tạ Tử Ân nhanh mắt, duỗi tay bắt được, mặt lạnh hỏi lại: “Đây là thái độ buôn bán của ngươi?”

Không có tiền mà còn đánh rắm nhiều.

Ôn Sương Bạch nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Ta bán đồ tốt, thái độ không tốt thì làm sao? Muốn thái độ tốt thì ngươi đi Vạn Bảo Lâu mà mua.”

Vạn Bảo Lâu là cửa hàng nổi tiếng nhất Thanh Châu, nghe nói linh đan Bảo Khí gì cũng có, chất lượng phục vụ lại càng tốt, khách tới mua hàng đều đánh giá rất cao.

Nhưng một lò luyện đan thất phẩm ở Vạn Bảo Lâu ít nhất cũng 3000 linh thạch trở lên.

Nghe vậy, Tạ Tử Ân im lặng cúi đầu, không nói chuyện nữa.

Anh truyền linh lực vào lò luyện đan, cẩn thận kiểm tra chất lượng của món hàng.

Anh không quá tin tưởng vào nhân phẩm của Ôn Sương Bạch.

Ôn Sương Bạch khoanh tay trước ngực, toàn bộ trọng lực cơ thể đè lên chân trái, chân phải đặt trên phiến đá xanh, nói: “Ngươi lo mà kiểm tra cẩn thận, lỡ sau này có vấn đề thì đừng có nói ta lừa ngươi.”

Ôn Sương Bạch đã suy nghĩ kĩ trên đường tới đây rồi.

Huyền Thiên đại lục không có khái niệm bảo hiểm hàng hóa, chỉ chú trọng tiền trao cháo múc, nhưng cô nguyện ý tặng một năm bảo hành cho khách quý của mình.

Nhưng hiện tại thì sao?

Hắn nằm mơ đi.

“Ta nói trước, qua hôm nay nếu lò luyện đan gặp vấn đề gì cũng không liên quan tới ta.”

Tạ Tử Ân nhàn nhạt ừ một tiếng, cuối cùng có chút ngoài ý muốn liếc nhìn nàng một cái.

Lò luyện đan này ngoại trừ phù văn điêu khắc xấu đến mức mất mặt ra thì cũng không có chỗ nào khác đáng chê trách, thậm chí có thể nói cũng không tệ lắm.

Anh cất lò luyện đan đi, trả 700 linh thạch cho Ôn Sương Bạch.

Ôn Sương Bạch đứng tại chỗ cẩn thận kiểm kê xong, không thiếu một viên, vì thế chuẩn bị rời đi.

Nhưng một loạt tiếng bước chân từ xa tới gần, âm thanh trong trẻo của thiếu nữ xa xa truyền đến, linh hoạt kỳ ảo dễ nghe: “Tử Ân ca ca, Tử Ân ca ca, muội cuối cùng cũng tìm được huynh… Ôn sư tỷ? Sư tỷ cũng ở đây sao……”

Gấp đôi đen đủi.

Hôm nay trước khi ra khỏi cửa đáng lẽ cô nên tìm người tính cho một quẻ mới phải!

Ôn Sương Bạch nở nét cười công nghiệp, không nói lời nào, chân trước chân sau tính toán chuồn đi.

Du Tiếu Tiếu lặng lẽ nhìn sắc mặt không vui của Tạ Tử Ân, vội vã giữ chặt Ôn Sương Bạch: “Ôn sư tỷ, tỷ đừng đi được không, tỷ ở lại nghe chuyện đi mà, như vậy sẽ không hiểu lầm muội và Tử Ân ca ca.”

“Không thể.” Ôn Sương Bạch cự tuyệt dứt khoát, “Ta có việc gấp…”

“Muội nói nhanh lắm.” Du Tiếu Tiếu vội lấy một cái lò luyện đan ra từ trong túi, giải thích, “Lần trước xuống núi rèn luyện, Tử Ân ca ca vì cứu muội mà trọng thương, còn làm mất lò luyện đan mà Tạ thúc thúc để lại cho huynh ấy. Việc này đều là lỗi của muội, muội thật sự băn khoăn, cho nên hôm nay tới đây tặng lò luyện đan này cho Tử Ân ca ca.”

Ôn Sương Bạch nghe xong liền có chút đi không nổi.

Cô không chớp mắt mà nhìn lò luyện đan trong tay Du Tiếu Tiếu.

Thật là một chiếc lò luyện đan xinh đẹp, tinh xảo, phú quý!

Đây chính là long bàn vân đan đỉnh nhị phẩm mà Du Tiếu Tiếu đưa cho Tạ Tử Ân trong sách.

Không hổ là hàng nhị phẩm do trời đất tạo thành, tuyệt phẩm!

Quá tuyệt!

Giờ khắc này, Ôn Sương Bạch tim đập nhanh hơn, máu trong người sôi sục.

Rõ ràng ở cùng một chỗ, nhưng cô chẳng nghe rõ được Du Tiếu Tiếu và Tạ Tử Ân đang nói cái gì, chỉ đứt quãng nghe thấy vài câu.